Xa anh là điều rất có thể nhưng em vẫn không làm điều đó. Em hiểu rằng mình đang đánh cược với chính mình, đánh cược với nỗi đau tự mình gây ra.
Khi em muốn khoả lấp sự cô đơn bằng cách đến với người đàn ông đeo nhẫn thì em mới nhận ra sự tột cùng cô đơn và bơ vơ trong chính tình cảm đó người có biết không?
Em lầm lũi, cô đơn trống vắng đi một mình trên con đường heo hút, đi trên những con phố đông người mà vô cảm, đi đến những nơi không có đích đến của số phận thì những rạo rực của tuổi trẻ liệu có còn không?
Chia tay tình yêu 3 năm có lẻ thì liệu em có tìm được những cảm xúc đó nữa không. Vậy mà giờ đây em muốn khóc cho chính mình quá. Anh, người đàn ông đeo nhẫn không nghĩ em đáng thương vậy đâu, chưa khi nào hiểu được trong lòng em nghĩ gì bởi vì mỗi lần đến bên em rồi rời xa em chóng vánh.
Không như những cô gái trẻ khác em không mong anh sẽ bỏ chị ấy mà đến với em và thực tế thì điều đó không bao giờ xẩy ra cả. Em không biết chị là ai nhưng em cũng muốn nói lời xin lỗi vì em đã vô tình chen vào cuộc sống gia đình của chị nhưng đó cũng không phải là ý muốn của em.
Em ở bên anh nhưng không bao giờ dành được trái tim anh, em hiểu rằng cuộc chơi này cũng sẽ kết thúc như chính quy luật của nó, rồi anh sẽ lại đi tìm những người con gái khác ngoài vợ anh. Em hoài nghi những mâu thuẫn của người đàn ông có vợ quá. Liệu đây có phải là sự tò mò, sự tìm hiểu quá đà của em không anh?
Khi mà cả thế giới này quay lưng lại với em hay nói đúng hơn là em đã chọn con đường cho riêng mình đi, chọn con đường chỉ một mình gặm nhấm nỗi cô đơn thì em mới hiểu được bóng tối và ánh sáng nó cách xa quá. Bây giờ liệu em có quay về với những giấc mơ hồn nhiên ngày ấy nữa không. Khi bên anh mà em không được phép thể hiện tình cảm của mình, không được ôm anh khi đi trên đường đơn giản vì sợ người quen nhìn thấy thì em mới hiểu được mình đang yêu vụng trộm như chính những người không đàng hoàng trong thế giới này vậy.
Em có thể bỏ các cuộc hẹn khác để đi chơi với anh, em có thể thực hiện mọi yêu cầu mà anh đề nghị, anh chỉ quan tâm em bằng những cuộc điện thoại bất thường. Anh chỉ nghĩ rằng em đang rất vui nhưng thực tình thì con tim em đang tê tái mỗi khi nghĩ về anh đấy. Giờ đây em mới hiểu là yêu một người đeo nhẫn cuộc sống nó chênh vênh khó tả, phải chăng đến với anh giống như em đang chơi một ván bài, mà những quân bài trong tay em thì rất xấu, em không hy vọng mình sẽ thắng nhưng em vẫn chơi quyết liệt, vậy là sao?
Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong thời gian em cảm thấy hoang mang nhất, cảm ơn những nụ hôn nồng nàn giả tạo. Cho dù sự ban phát tình cảm của anh cho em quá ít nhưng em cũng cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh. Mãi là người đến sau nên em sẽ không cùng anh đi đến tận cùng thế giới nhưng em sẽ không quên anh đâu, người tình của em ạh. Hãy luôn là người hạnh phúc anh nhé.
"ST"