Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 câu chuyện tình buồn

Go down 
Tác giảThông điệp
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar



câu chuyện tình buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: câu chuyện tình buồn   câu chuyện tình buồn Icon_minitimeTue Jan 06, 2009 6:37 am

Đã mười lăm phút rồi, vậy mà anh chưa tới. Có lẽ do tôi đến sớm ba mươi phút nên cảm thấy lâu. Tổng cộng là bốn mươi lăm phút chờ đợi một người. vậy là lại thêm một lần nữa tôi hành hạ tôi. Nhưng tôi tin anh sẽ tới. Có thể chỉ ít giây nữa thôi, anh sẽ rón rén bước đến từ đằng sau lưng tôi, một tay vòng qua trước mặt che mắt tôi, một tay xòe ra những viên kẹo ngộ nghĩnh đủ màu sắc.
Dĩ nhiên tôi sẽ giả vờ đọc chăm chú vào một cuốn sách khi thấy dáng anh đi vào bãi gửi xe, sẽ giả vờ ngồi yên như không hề nghe bước chân của anh đến gần. trái tim tôi căng nổ mất thôi, tôi hạnh phúc và vui sướng đến vỡ oà trong tiếng trống ngực. Hôm nay tôi sẽ trả lời anh ấy một điều trọng đại.
Thêm một phút trôi qua. Tôi với tay lấy trong túi xách cuốn tiểu thuyết khá dày, lật một trang nào đó ở đoạn giữa và chăm chú đọc…
Tôi có hẹn với cô ấy lúc mười giờ ở quán cà-phê Góc Phố Nhàu. Hình như có điều gì rất quan trọng cô ấy định nói với tôi. Không lẽ là câu trả lời cho tất cả những ngày tháng chúng tôi rong ruổi bên nhau?
Cô ấy gọi điện cho tôi từ đêm qua, dặn đi dặn lại thời gian và địa điểm gặp nhau. Có lẽ do đã nhiều lần tôi đến muộn mà cô ấy phải làm thế. Tuy vậy, cô ấy sẽ không giận tôi đâu. Tôi sẽ tạt ngang một tiệm tạp hóa nào đó, đứng lựa từng viên kẹo màu ngộ nghĩnh để đền cho sự chậm trễ của mình và tôi sẽ được tha thứ. Nhưng tôi không muốn thêm một lần nữa làm trái tim cô ấy héo hon vì chờ đợi, để cho quanh cô ấy là những ánh nhìn đầy ái ngại. Thế mà tôi đang giậm chân ở đây, khi kim đồng hồ điểm báo đúng mười giờ. Ôi, lại một lần nữa tôi thất hứa với một trái tim và làm cho cả chính mình cũng thấp thỏm trên đường đến chỗ hẹn.
Công việc ngập đầu, tôi phải hoàn thành hết trước khi cất đôi chân mệt mỏi bước ra ngoài. Tôi cuống quýt làm việc, hang người chung quanh ngạc nhiên với sự gấp gáp và cau có của tôi. Họ nào biết em đang đợi tôi ngoài kia. Tôi níu tay một người đồng nghiệp, nài nỉ anh ta làm giúp tôi đôi việc.
Quán cà-phê tôi ngồi là một quán nhỏ nằm ở một ngã tư đường hẹp, chật ních người qua lại mỗi giờ tan tầm. Hang tai nạn giao thông xảy ra ở góc phố nhỏ ấy khiến người ta lại thắp lên một cái đèn giao thông vào góc đường. Quán cà-phê nhỏ lại được chú ý hơn mỗi khi ánh đèn đỏ bật sáng.
Tôi chọn quán cà-phê này cho lần hẹn thứ n của mình với anh. chỉ đơn giản vì lần đầu khi anh chở vội tôi đi ngang đây, anh bảo anh thích nó. Đó là một quán cà-phê nhỏ nhắn với những sợi dây leo rủ phía trước quán, những bộ bàn ghế làm bằng gỗ và thanh sắt uốn cong hàn dính lại với nhau, tạo thành một tổng thể vừa chắc chắn, vừa gần gũi với thiên nhiên. Anh thích tôi sẽ ngồi cạnh hang sợi dây leo đó, trước mặt là một ly nước màu hồng hoặc cam tươi, trên tay là cuốn sách dày chi chít chữ. Theo anh, tôi sẽ trông như một thiếu nữ đài các ngồi bên góc vườn thanh tịnh. Tôi cười, anh cười. và tôi bị cuồn hút bởi ước mơ trở thành cô thiếu nữ đài các đó của anh.
Tôi thử tập ngồi ở quán cà-phê này mỗi khi rỗi rãi, cùng với một cuốn sách hay một ly nước màu hồng hoặc cam vàng. Nhưng sao tôi cảm hấy nơi tôi ngồi trống trải quá. Bao nhiêu lần trong cuộc đời một người vô tình đi qua con đường hẹp để phát hiện có một người đang chờ đợi ai đó? Thế là tôi gọi cho anh để hỏi một cuộc hẹn.
Thêm mười phút nữa trôi qua. Có lẽ anh đang lóng ngóng đứng chọn những viên kẹo trong một tiệm tạp hóa nào đó. Tôi không vội, nhất là một ngày trọng đại như hôm nay. Tôi cuối xuống trang sách dày chi chít chữ, một cuốn tiểu thuyết của Giả Bình Ao về cuộc tình của một đôi trai gái. Tôi đọc đến đoạn cô gái đang đạp xe băng băng trên con đường nhỏ đến chỗ hẹn.
“Ầm”, tiếng chạm nhau của hai chiếc xe ở góc phố vang lên giữa tiếng thắng xe ken két và tiếng hét thất thanh của cô gái. Tôi ngước lên, một chiếc Spacy và một chiếc xe đạp thể thao nằm chỏng chơ gần đó. Đèn đỏ vừa bật lên phía đường tôi ngồi. hai nạn nhân chìm vào tiếng lao xao của đám đông những người tự nhận mình là nhân chứng.
Tôi mặc, tôi phải tiêp tục đọc trang sách dày của mình, tôi phải hoàn thành vai diễn của mình vì lỡ đâu bất chợt anh sẽ nhìn về phía tôi từ trong đám đông hỗn độn đó. Gió thổi đung đưa giàn dây leo, bóng nắng chao nghiêng trên trang giấy, quán cà-phê chao nghiêng. Anh vẫn chưa đến.
Tôi tỉnh dậy, đầu óc nặng trĩu, chân tay tê cứng. Ngột ngạt quá, tôi cựa mình muốn ngồi dậy nhưng mãi không được. Tôi mệt lả, thôi thì cố nằm đây mường tượng chuyện gì xảy ra với mình.
Từ đâu nhỉ? À, đúng rồi, tôi có hẹn với cô ấy lúc mười giờ. Tôi bị muộn và bắt đầu nài nỉ từng đồng nghiệp làm nốt hang công việc dang dở. Tôi lao xuống bãi đỗ xe và chạy thẳng đếng địa chỉ hẹn. Chiếc xe đang chạy êm bỗng lắc lư,. một cây đinh cong, nó đang cố cản trở cuộc hẹn của tôi. Tôi đẩy xe vào tiệm sửa chữa gần đó.. rồi sao nữa nhỉ?…
À, trong quán có dựng một chiếc xe đạp thể thao. Hỏi ý người chủ quán xong, tôi dắt xe ra leo lên đạp đi, càng nhanh. Tôi dừng lại ở một tiệm tạp hóa, mua kẹo mút, những cây kẹo cứng có que cầm lẫn những cây kẹo dẻo nhiều màu sắc. Tôi gom lại thành một nắm, bỏ vào túi rồi leo lên xe đạp tiếp.
Con đường hẹp, chết thật, tôi quên mất nó là con đường nào rồi. tôi dừng xe lại hỏi quán cà-phê Góc Phố Nhàu… Phải, trái, phải… Quá trễ rồi.
Lần này thì tôi cố đạp xe thật nhanh để khi đến nơi, tóc tôi sẽ dựng ngược lên, mồ hôi đẫm lưng và hai bên má. Cô ấy sẽ ngước lên nhìn tôi xuýt xoa và mọi lỗi lầm của tôi tan đi hết. Tôi miên man đạp xe. Ngã tư, có một cây cột đèn bên tay phải, tôi nhớ là làm gì có cột đèn nào ở chỗ hẹn. Rồi với cái đà ấy, tôi phóng đến rẽ phải lần cuối cùng. Đường hẹp. Khúc quanh gấp, một chiếc xe Spacy đang lao về phía tôi. Tôi bóp thắng, toát cả mồ hôi. Không kịp!
Tiếng la thất thanh của một người phụ nữ. Chúgn tôi chạm vào nhau. Tôi lơ lửng giữa trời. Trước khi chạm đất, tôi nhìn về phía quán cà-phê ngay góc phố. Đúng là nó rồi, những sợi dây leo rũ ngang xanh ngắt, cô ấy ngồi ngoài rìa quán, chỗ sát với con đường và hàng rào thấp ngang lưng, đang chăm chú đọc sách.
Tôi nghe thân mình kêu răng rắc, cổ vai và tay chân tê dại, đầu tôi nghiêng qua một bên, những thanh kẹo mút rơi xuống trước mặt. Tôi vẫn nhìn về phía cô ấy, tôi cố kêu lên, cố chỉ tay về phía cô ấy một lần. Những đôi chân bước đến, họ che mất cô ấy của tôi.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn với trò đùa của gió. Gió thổi mạnh làm tôi bao phen phải lục tìm lại số trang, số dòng mình đang đọc, dù cho chẳng đọc được lấy nửa chữ. Chiếc xe cứu thương vừa hú còi ầm ĩ, mang theo hai con người, một xấu số, một mê man, đến nơi nào đó với những vị bác sĩ tận tình.
Những người giữ xe bàn tán nhau về tai nạn, về chàng trai bị nạn nhưng mắt không rời khỏi quán cà-phê và những cây kẹo mút vung vãi rơi khắp trên mặt đường, về cô gái với chiếc aó bị rách bươm khi cạ vào mặt đất. Họ ồn ào, làm cho tôi nổi cáu.
Tôi biết anh bận, nhưng nếu quá bận anh phải báo lại cho rôi chứ. Tôi nhấn máy, không liên lạc được. Có lẽ anh đang trong cuộc họp căng thẳng. Tôi tự nhủ mình phải tỉnh táo. Phải cố đợi cho đến lúc gặp mặt, có lẽ anh là người mong ngày trọng đại này nhất, vì thế sẽ chẳng có cớ gì anh không đến.
Gió lại lùa vào những trang sách của tôi, vào mái tóc tôi. Gió động, mọi vật động và tâm tôi cũng đọng. Anh chưa đến nhưng sắp đến. Quán Góc Phố Nhàu chuyển từ nhạc nhẹ du dương sang những bản nhạc có lời. Giọng Henri Mancini cao vút và trầm ấm với bản A time for us.
Cuối cùng, tôi cũng thoát khỏi sự nặng nề của cơ thể.Tôi chạy ngay đến bên cô ấy bằng tốc độ nhanh kinh khủng. Người tôi nhẹ tênh và những bườc chân của tôi không tạo ra tiếng động.
Em vẫn ngồi đấy, đọc sách nhưng dường như không đọc. Em nhíu mày với tôi khi tôi đưa tay lật nhanh những trang sách đã đọc. Rồi sau đó, tôi thấy em có vẻ bực bội với những người giữ xe. Em lo lắng cầm điện thoại lên nhấn. Số của tôi. Sao thế? Tôi ngồi đây cơ mà, em không nhận ra tôi sao.
Tôi chạm vào tay em. Không, tôi không chạm được cơ thể của em. Tôi sợ hãi, dang hai cánh tay mạo muội thử ôm choàng em vào lòng. Lại không được! Em ngay ở đây mà tôi lại bị hụt. Đầu óc tôi nhẹ tênh, chân tay nhẹ tênh. A, giờ thì tôi hiểu vì sao tôi đến đây nhanh đến vậy. Gió đi qua tôi, tôi chao theo gió nhưng rồi cố ghì chặt những sợi dây leo rủ để được ở cạnh em.
“Xin lỗi, anh đến trễ. Anh không muốn để em đợi lâu thế này đâu, nhưng anh đã trễ!”. Tôi run rẩy bật khóc. Tôi khóc vì sự mất mát, khóc cho tấm thân gầy của em vẫn mòn mỏi đợi chờ một thứ vô hình như tôi. Tôi giờ đây chỉ dám thầm lặng ngồi bên cạnh để ngắm em thật kỹ, để nói yêu em thật nhiều, để đưa những ngón tay vô hình của mình lùa vào tóc em. Em khóc. Người em run lên. Đó là lúc em vừa nghe xong điện thoại.
Có người gọi điện cho tôi, hỏi rằng tôi có biết một người thanh niên có vóc dáng và tên gọi như anh hay không. Tôi bảo có. Họ nói là anh đang hấp hối, do một tai nạn ở gần ngã tư quán cà-phê Góc Phố Nhàu. Trời ơi, không lẽ là…
Tôi khóc, khóc tức tửi vì phải đợi chờ anh, khóc vì anh trễ hẹn, khóc vì tôi như một con ngốc từ lúc chín giờ ba mươi phút đến giờ, khóc vì bây giờ tôi nhận ra mình ngốc.
Tôi đứng dậy, đi vô hồn về nơi những que kẹo rơi vãi bên cạnh màu đỏ lênh láng. Anh nằm đây ư, hay nằm đây? Anh đã nằm ngay trước mặt tôi, vậy mà đến giờ tôi vẫn không biết anh đã nằm ở chỗ nào. Tôi đưa tay mình áp xuống mặt đất, ngay cạnh hang que kẹo mút. Anh ngốc thật! Sao lại mua kẹo mút, tôi không con nít thế đâu, ngốc thật!
Tiếng còi xe kêu in ỏi, tôi ngước lên, thấy mìng đang đứng giữa ngã tư, ngay giờ tan tầm ở con đường hẹp. Tôi run rẩy đi về phía những người giữ xe, nhờ họ tả lại người vừa nằm chỗ đó. Đúng là anh rồi! Tôi im lặng, đi về phía chỗ ngồi rồi mang theo tất cả những đạo cụ dàn dựng cho vở kịch vừa bị hủy. Mọi người nhìn tôi như một người tâm thần.
Đang đi, tôi chợt nghe có bước chân quen, mùi quen và cả giọng nói quen quen. Tâm tôi động dữ dội, gió từ đâu thổi thốc mái tóc tôi lên lưng chừng rồi thả rơi xuống. Tôi cảm thấy như anh đang ở cạnh đây, bên tôi. Tôi bật khóc và lên tiếng: “Em đồng ý để anh làm người yêu của em! Em đồng ý!”
Gió thổi lần cuối làm chao nghiêng quán cà-phê mà tôi chọn cho cuộc hẹn quan trọng. Gió thổi mạnh quá, tâm tôi động, chân tay tôi động, thân tôi động.
Rồi tôi thấy mình bị kéo đi thật xa, không phải gió mà là những luồng điện đi qua tim tôi.
Cơ thể tôi bật mạnh trên giường. Các bác sĩ đang đứng chung quanh, mỉm cười đón tôi quay trở lại cuộc sống với cô thể nặng nề và mệt mỏi. Tôi chưa kịp chào em ngay ngã tư đường nhỏ ấy. Em đứng lặng không nói, bàn tay buông thõng, bước đi vô hướng. Tôi lại đang thở, đang thở. Trước khi quay về đây, tôi đã nghe em hét thật lớn điều lâu nay tôi hằng ao ước được nghe. Cuộc hẹn của tôi đã thàng công.
Ngày bóng nắng chao nghiêng trong quán cà-phê Góc Phố Nhàu, tôi được biết mình đã trở thành một phần của đời em. Hạnh phúc thật gần, tôi mỉm cười, đợi một cuộc hẹn khác ở góc phố ấy. Ngày đó, tôi sẽ không trễ và em sẽ không còn buồn
Về Đầu Trang Go down
 
câu chuyện tình buồn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến