Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Viết cho anh

Go down 
Tác giảThông điệp
M4iY3uNgu0iTh0i
Thành viên mới
Thành viên mới
M4iY3uNgu0iTh0i


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 8
Age : 40
Đến từ : TP HCM
Châm ngôn sống : Yêu Mà Ko Dám Nói Là 1 thằng Hèn • Ko Yêu Mà Nói Rằng Yêu Là 1 thằng Khốn Nạn • Yêu con Này Mà Cưa con Kia Là 1 thằng fò Đực •Yêu Mà Ðá Người Yêu Là 1 thằng Súc Vật .. Là 1 thằng Súc Vật ..Súc Vật ..
Số lần được cám ơn : 0
Điểm : 51631
Ngày tham gia : 08/04/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Viết cho anh Left_bar_bleue0/0Viết cho anh Empty_bar_bleue  (0/0)
Nội tâm:
Viết cho anh Left_bar_bleue0/0Viết cho anh Empty_bar_bleue  (0/0)

Viết cho anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Viết cho anh   Viết cho anh Icon_minitimeThu Apr 08, 2010 11:37 am



“Quên một người rất khó, gần như là không thể”, hình như anh từng nói thế. Không hiểu sao, đến tận bây giờ, em vẫn còn viết những dòng này về anh, về một người chưa bao giờ là của em, về một người không còn là bạn, là anh trai em nữa...
Buồn! Buồn nhiều. Khóc cũng nhiều. Không khóc vì đau mà khóc vì bất lực nhiều hơn. Bất lực khi không thể từ bỏ, không thể quên anh. Trước đây, em không muốn quên anh dù em có thể làm được điều đó. Còn bây giờ, em muốn nhưng lại chẳng thể nào làm được.

Em mệt mỏi. Một sự mệt mỏi đáng sợ. Nó gặm nhấm mỗi ngày của em một ít, chỉ là một ít thôi, nhưng dai dẳng, kéo dài. Nó không làm em kiệt sức, chỉ làm cho cuộc sống bỗng trở nên khó sống hơn. Sống không chỉ là hít vào và thở ra, không chỉ là mắt còn mở và trái tim còn đập. Sống khác thế nhiều lắm.

Em hay nói là em đã nhầm. Em cũng mong là em nhầm lắm. Vì nếu là nhầm, là sai, thì còn có cơ hội để mà sửa chữa hay ít nhất là xin lỗi, để mà còn có thể thông cảm, bỏ qua cho nhau. Khi mọi chuyện chẳng thể nào tốt đẹp, thật khó để nghĩ rằng không ai có lỗi. Nhưng thực sự thì em không nhầm và anh không sai. Chúng ta chỉ đang làm những việc mà chúng ta tin là đúng. Có trách thì chỉ dám trách chúng ta giống nhau, cái tôi và lòng tự kiêu đều quá lớn.

Có thể là khó tin, nhưng em hiểu anh hơn những gì anh nghĩ. Nếu em không hiểu anh, không đặt mình vào vị trí của anh, em sẽ không bao giờ đắn đo, suy nghĩ nhiều như thế. Anh không ghét em, mà bất lực, ngán ngẩm thì đúng hơn. Khó chịu lắm chứ, bực mình lắm chứ khi bảo bao nhiêu lần mà nó không chịu nghe, nói hết nước hết cái rồi mà vẫn chứng nào tật nấy. Rồi thì hứa mà không làm như những gì đã hứa, chỉ được dăm bữa nửa tháng là nó lại phá quấy một lần. Nó biến mất, lặn một hơi cũng chưa thể yên tâm, vì không biết lúc nào nó sẽ xuất hiện, sẽ còn đem đến bao nhiêu rắc rối nữa. Không biết số máy lạ đó có phải là của nó không? Không biết cái nick vừa add mình có phải là nó không? Không biết món quà mà mình nhận được có phải là của nó gửi không? Phiền toái và lằng nhằng hết sức. Chưa kể đến cái cảm giác, luôn có một đứa nào đó dõi theo mình, nghĩ đến mình, chỉ cần mình không để ý là cuộc sống của mình lại bị nó nhào vô phá rối. Em hiểu là anh cảm thấy thế nào, và cũng vì thế mà em buồn nhiều hơn. Đáng buồn lắm chứ khi tình cảm của mình, sự quan tâm của mình lại đem đến cho người khác phiền toái thay vì hạnh phúc.


Em hiểu anh, còn anh thì làm sao hiểu được em. Cuộc sống của anh cũng như blog của anh vậy, nhiều friend, nhiều mối quan hệ, nhưng có những điều mà anh chẳng thể nào nói được với bất cứ ai trong 150 người ấy. Có những điều mà anh nhét nó vào góc tối, chẳng ai có thể chạm vào được. Anh có quá nhiều mối quan tâm, có quá nhiều điều phải nghĩ. Anh không hiểu nổi em vì đơn giản em không ở trong suy nghĩ của anh. Có lẽ anh cũng chẳng nhận ra là blog mình thiếu mất 1 blog, và giữa chúng ta bây giờ chỉ là not connected. Em đã làm cái việc khó hơn là remove anh trước. Những gì anh cần làm chỉ là remove một người đã remove mình thôi.

Em đã đan cái khăn ấy, không phải là để hy vọng vào tình cảm của anh, để níu kéo một điều gì đó, mà chỉ đơn giản là muốn tặng một phần ấm áp của mình cho người mà mình yêu thương. Nếu như em đi xa, đến một nơi ấm áp, không lạnh như Hà Nội thì ít nhất vẫn còn cái khăn ở lại để anh đừng quên em nhanh quá. Nói vậy thôi, em vẫn hy vọng dù ít ỏi, dù mong manh, sẽ có một lúc nào đó anh quàng cái khăn em đan và sẽ thấy ấm áp như cảm giác của em khi tặng nó cho anh.

Em biết, có nói gì thì cũng muộn rồi, cũng chẳng thể thay đổi được gì. Em đang đi một con đường mà không một người nào yêu quý em lại muốn em tiếp tục như thế. Họ nói rằng em đang bỏ lỡ cơ hội, bỏ phí thời gian, và nếu tiếp tục thì chỉ có em là khổ. Em biết. Và em nghĩ là nếu anh còn coi em là em gái, em còn có một chút ý nghĩa gì đó với anh dù nhỏ thôi, anh sẽ là người đầu tiên phản đối việc em đi tiếp. Có thể là em sẽ khổ, sẽ còn buồn nhiều, nhưng sẽ là xứng đáng vì em được làm điều em muốn làm, được tiếp tục yêu anh dù chỉ là một phía. Và có lẽ… hạnh phúc cũng gần giống như thế…
Về Đầu Trang Go down
 
Viết cho anh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Viết cho anh - viết cho những kỷ niệm ngày qua !
» Viết cho em...viết cho anh...viết cho những j còn sót lại...
» VIẾT CHO ANH...
» Viết cho anh
» ...Bức thư gửi ngài chủ tịch Trung Quốc..

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến