Đây là lá thư thứ 2 e gửi chị hai e.
chị biết cảm gíác của e lúc nói chuyện với chị ko? lúc đầu e thương, tiếp sau đồng cảm và tiếp nữa thì tức giận, tức lắm.
cái sự thực hiện hữu, nó phũ phàng như vậy mà chị vẫn chìm vào, e nhỏ bé lắm, e ko thể kéo chị lên được nữa, e và a hai...
e muốn tát chị 1 cái cho chị tỉnh ra, mà biết rằng nếu e tát được chị e sẽ khóc, sẽ đau hơn chị khi chị nhận cái tát của e
e láo lắm đúng ko?
mặc dù mọi chuyện của e bây giờ cũng ko được phẳng lặng j cả, nhưng e ko thể đứng nhìn chị thế này đươc
cái vũng bùn đó nó sẽ dìm chị xuống, sâu lắm, sâu lắm chị biết ko
tay a đưa ra để chị bám vào, sao chị còn rút ra... nắm lấy đi chị, nắm lấy đi. chỉ còn lần này nữa thôi, nhanh lên chị...nhanh lên...