Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Khi tình yêu đến

Go down 
Tác giảThông điệp
pinkstyle
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
pinkstyle


Tâm trạng : happy
Nữ
Tổng số bài gửi : 101
Age : 32
Đến từ : hoà bình
Châm ngôn sống : Mỗi ngày là một ngày mới !!!
Số lần được cám ơn : 3
Điểm : 53355
Ngày tham gia : 02/10/2009

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Khi tình yêu đến Left_bar_bleue9/10Khi tình yêu đến Empty_bar_bleue  (9/10)
Nội tâm:
Khi tình yêu đến Left_bar_bleue5/10Khi tình yêu đến Empty_bar_bleue  (5/10)

Khi tình yêu đến Empty
Bài gửiTiêu đề: Khi tình yêu đến   Khi tình yêu đến Icon_minitimeSat Jul 31, 2010 8:22 am


-Ngọc ơi, nhanh lên….
-Ừ, xong ngay đây!
Ngọc bước ra, vừa nhảy lò cò vừa cố đi nốt chiếc giày còn lại vào chân. Lan nhìn nó rồi thở dài ngán ngẩm, thấy thế Ngọc vội chộc lỗi:
-Được rồi hôm nay tao lai:d. Tại cái đồng hồ nó dở chứng nên tao mới daayj muộn mà…
-Dừng. Tao biết rồi, lúc nào cũng là 1 đống các lý do, tao mà nghe mày kể chắc hết sang mất.
-Làm j`, cùng lắm là hết tiết 1 thui.
Ngọc nhảy lên xe tung tăng lai con bạn đến trường. Mới vào đầu năm học, cả lớp vẫn còn xa lạ, may mà Ngọc với Lan được cùng vào 1 lớp, 2 đứa học chung với nhau từ cấp I chẳng biết duyên j` mà khi vào lớp 10 vẫn chẳng thể tách nhau ra được. Ngọc thong minh, cá tính còn Lan xinh đẹp, hiền lành, 2 đứa chơi với nhau theo đúng quy luật bù trừ. Suốt mấy năm học Lan luôn tới đón cô bạn thân đi học, 2 đứa trên chiếc xe cào cào xanh, Ngọc đèo Lan lao như bay tới trường, đến chỗ rẽ quen thuộc con bạn ko đi chậm như mọi hôm nữa mà giữ nguyên tốc độ thực hiện cú rẽ thì ối.. ối..r..ầ…m, 2 chiếc xe đạp đổ nhào xuống đất, cú ngã giáng trời làm đầu nó kêu o o, ko đợi người vừa lao vào xe nó giải thích( chẳng biết ai đam vào ai nữa) nó vội vã đứng dậy tiến về phía chiếc xe đạp bị đổ kia, nói to:
-Này, ko có mắt à????????????
Lan từ đằng sau vội chạy tới kéo nó lại.
-Thôi nhanh lên keo? Muộn bây h.
Ko để Ngọc kịp phản ứng, Lan vội kéo nó về phía chiếc xe rồi đi tiếp. Cũng may là sau cú va chạm vừa rồi chiếc xe ko bị hỏng hóc j` chỉ thiệt hại về khổ chủ của nó mà thôi. Đi được 1 đoạn Lan mới hỏi nó:
-Mày ko đau ở đâu chứ?
-Sau lại ko đau, có đau thì tao mới quát cái lão kia chứ.
-Nhưng lỗi có phải của người ta đâu. Tại mày rẽ nhanh ko nhìn đường đấy chứ.
-Ờ, thì biết thế nhưng ai bảo hắn đi ngang qua làm j` cho chết, mà lạ thật đấy, tao nói thế mà mặt hắn cứ đờ ra thấy tội.hehe.
-Thế á, chẳng qua hắn chưa kịp phản ứng j` thì đã bị mày mắng cho te tua rồi.
-Nói thật lúc đấy tao cũng sợ lắm nhưng thấy hắn cũng hiền với lại tap biết thế nào mày cũng kéo tao đi luôn nên mới dám nói thế.
-Chà mày giỏi nhờ, lần sau thì cẩn thận đấy nhé.
-Ê, mày nhìn kìa, có phải gã vừa đâm mình đang đi đằng sau ko?_Lan vừa ngoái đầu lại nhìn vừa hỏi con bạn.
-HẢ, hắn định trả thù à? Phải đi nhanh lên mới được.
Cũng may là gần tới trường rồi, vào đến nhà xe 2 đứa mới yên tâm hơn 1 chút, nhưng vừa cất xe đi ra thì hắn đã đứng ngay trước mặt làm 2 đứa giật mình rồi vờ như ko biết 2 đứa cắm mặt đi thẳng. Tiếng người con trai nói với theo:
-Này, lúc nãy quát to lắm cơ mà sao h im thế?
Lan huých tay Ngọc ý trách móc, Ngọc liền quay lại nói:
-Chứ còn j` nữa, người ta đã tha ko nói nữa thì thôi lại còn muốn gây chuyện à?
Gã con trai trố mắt ra nhìn con bé ko còn biết là mình đã sai hay đúng nữa????
20- 11, cả lớp nó kéo đến nhà cô giáo chủ nhiệm tổ chức 1 bữa liên hoan to đoành. Ngọc vốn ko thix nấu ăn nên chỉ loanh quanh khắp nhà, hết đi lên lại đi xuống. Lan tối mặt với đóng thức ăn, món này xào, món kia nấu chẳng còn thời gian để ý tới nó nữa. Bon con trai thì đang mê say với đống truyện tranh trong phòng khách nhà cô. Nó bước vào định tìm quyển truyện đọc cho đỡ buồn thì chợt phát hiện ra có 1 bóng người ko quen nhưng cũng ko phải là lạ, nó ngờ ngợ, đứng nhìn 1 lúc rồi vội chạy xuống bếp kéo cái Lan ra 1 gọc nói nhỏ:
-Này, tao thấy một ai đó trong nhà cô.
- Mày buồn cười nhỉ, nhà cô thì thiếu j` người, con cô, cháu cô chứ.
-Ko, trông người này quen lắm.
-Trời ạ, có thể thôi mà mày cũng phải kéo tao ra đây hả? Còn bao nhiêu là việc đấy mày đã chẳng giúp j` thì thôi lại còn định phá à?
-A, tao nhớ ra rồi, cái gã lần trước đâm xe mình. Ngọc reo lên sau khi đã nhớ ra rồi mặt nó lại xị xuống ngay lập tức, lẩm bẩm:
-Chết tao rồi.
-Cái j`? mày nói thật ko đấy? hắn cũng ở đây sao?
-Đúng mà, ko nhầm đâu. Hắn đang đọc truyện trong phòng đấy. Thôi tao về đây ko chắc ko sống nổi với hắn mất.
-Ko được, mày về, còn tao thì sao?
-Dù sao hôm trước mày ko nói j` hắn chắc ko sao đâu.
-Nhỡ cô giáo hỏi mày đâu thì tao biết nói j`?
-Hai đứa làm j` mà to nhỏ dưới này thế?
-Dạ, em chào cô ạ!
-Thế nào? Cơm nước sắp xong chưa hả Lan?
-Dạ cũng sắp xong rồi ạ.
-Thế à, thế chuẩn bị dọn cơm lên thôi còn j`.
- Vâng ạ._Nói rồi Lan vôi kéo Ngọc xuống bếp cùng.
Cơm và thức ăn vừa dọn ra hết thì tụi con trai cũng vừa ập vào, chúng nó tranh nhau chỗ ngồi. Cô đứng dậy nhìn mặt từng đứa xem đã đủ hết chưa rồi cô bảo Tùng_lớp trưởng vào gọi Hoàng ra. Cả đám con gái xôn xao ko biết Hoàng là ai, cô vội giới thiệu:
-Hoàng là cháu cô, mới chuyển lên đây học từ đầu năm lớp 10, chắc tại nó ngại các em nên ko dám ra chứ hội con trai chắc quen nhau hết rồi ý chứ.
-Ối giời, hội con gái lớp mình mà nhìn thấy Hoàng chắc chết hàng loạt mất:))_Một đứa con trai kêu lên.
-Đúng rồi đấy, tao chết thật đây_Một đứa khác tiếp lời.
Hoàng bước ra, cả lũ con gái ồ lên. Hoàng mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro, quần bò rất hợp thời, tai hắn đỏ bừng vội tìm một chỗ ngồi xuống ngay. Nhìn kỹ thì trông hắn cũng được đấy chứ nếu ko muốn nói là đạp trai nhưng vì một lý do mà ai cũng biết là j` đấy mà Ngọc đã gắn cho hắn 1 cái mác cấm gần:d. Ngọc liếc nhìn hắn rồi chợt giật mình khi thấy hắn cũng đang nhìn mọi người và ánh mắt đó đang dừng lại ở phía nó. Ngọc cúi gằm mặt xuống, gã con trai mỉm cười 1 cách ranh mãnh. Chợt 1 đứa phát biểu:
-Bọn mình chơi trò hát truyền đi!
-Hả? trò j` mà nghe lạ vậy?_Cả lũ nhốn nháo hỏi.
-Thử nói cách chơi xem nào.
-Thế này nhé: bọn mình sẽ cùng nhau hát 1 bài j` đó đồng thời truyền cái thìa này nếu bài hát kết ở đâu thìa người cuối cùng cầm chiếc thìa đó sẽ được người truyền chiếc thìa đầu tiên đút cho 1 miếng cơm hoặc thức ăn j` đấy tùy thích.hehe. OK?
-Ừ..hay đấy, chơi đi.
Cả lũ háo hức bắt đầu chơi. Người chịu trận đầu tiên là Linh, cả lũ cười nghiêng ngả, Tùng_đầu xỏ trò chơi thực hiện trách nhiệm đút cơm cho Linh, chắc lần đầu bị phạt nên được ưu tiên chỉ là cơm cùng rau những lần sau bọn nó như rút được kinh nghiệm nên thìa cơm bình thường trở nên khó ăn với đủ gia vị mặn, ngọt, cả cay cũng có.hix. thật khổ cho những ai phải chịu đòn, nhất là khi người đút cho mình lại là kẻ thù sâu sa;)). Cuộc chơi tiếp tục chiếc thìa cứ đưa qua đưa lại rồi dừng ở Ngọc, vô tư luôn, nó vốn chẳng ngại mấy trò này nếu người đút cơm cho nó ko phải là Hoàng. Hẳn là nó sẽ có 1 thìa cơm nhớ đời với những gia vị khó nhằn. Trời ơi thật tội nghiệp cho nó. Bất ngờ thay, đó lại là 1 thìa cơm bt với miếng thịt to oành. Mọi người nhốn nháo:
-Sướng nhá, được hoàng tử đút cơm cho lại đúng món tủ nữa chứ.
-Này, nói ít thôi, cẩn thận đấy.
-Tập trung ăn đi cụ ạ.haha.
Nó quay mắt lườm cho người vừa nói 1 cái rồi ngoan ngoãn mở mồm ra cho Hoàng đút cơm. Mọi người vỗ ta reo hò, mặt nó đỏ bừng lên khi bắt gặp ánh mắt của Hoàng, 1 phần nó cảm thấy xấu hổ vì hành động lần trước, còn phần kia thì đang rối bời hết cả lên. Còn Hoàng thì cứ thản nhiên cứ như đây là lần đầu tiên 2 đứa nó gặp nhau vậy, ánh mắt ko thể hiện trách móc hay có j` là tức nó cả. Cuối buổi, cả bọn cứ lần lượt kéo nhau về, nó cũng chẳng còn việc j` nữa nhưng Lan thì có. Lan lúc nào cũng vậy, luôn là người về sau cùng để dọn dẹp đâu vào đấy bãi chiến trường mà bọn nó vừa gây ra. Nó cũng giúp Lan 1 số việc như cất cái bát vào chỗ cũ, cất cái dao vào bếp nhưng càng giúp chỉ càng làm Ngọc rối lên thế rồi nó đành phải ra 1 chỗ ngồi dợi con bạn. Hoàng cũng có mặt để giúp Lan, dù sao nó với đồ vật trong bếp hơn Lan:d. Nó thấy làm lạ là tại sao bình thường Lan ít nói, hiếm khi bắt chuyện với người khác mà sao lần này con bạn lại than với Hoàng nhanh thế, nó thấy hơi khó chịu khi Lank o để ý đến nó, lại còn cười đùa với cái người kia nữa chứ.hix. Nó lẳng lặng đi ra chỗ vườn hoa sau nhà.
-Này, hôm trước cậu có là sao ko?_Lan nhìn Hoàng hỏi.
-Hôm trước á? Ko, chuyện bình thường ý mà:d.
-Thế hôm trước cậu có giận bọn mình ko?
-Ơ, cậu hỏi lạ nhỉ? Tự nhiên bị người khác đâm xe vào mình ko được 1 câu xin lỗi thì thôi lại còn bị mắng cho te tua nữa chứ.
-Tớ, tớ xin lỗi._Lan lung túng.
-Tớ nói đùa thôi, thực ra lúc đấy mình cũng ko để ý lắm may mà ko đâm vào ô tô ý chứ với lại cậu đâu có lỗi, lỗi của 1 người khác mà.hihi.
-Cậu có vẻ thix nói đùa nhỉ?
-Cậu thấy thế sao? À, cậu có thấy Ngọc hơi khó chịu với tớ ko?
-Ngọc á? Chắc tại nó vẫn còn thấy ngại về chuyện hôm trước.
-Ngại á?haha. Cậu ấy hung dữ thế mà cũng biết ngại à?
-Ko phải đâu, Ngọc cũng hiền mà tại hôm đấy…
-Thôi cậu ko phải nói nữa đâu, mình cũng chẳng chắc j` cậu ấy, ngược lại là đằng khác.
-Là thế nào?
-Ờ, ờ chẳng biết nói thế nào nữa:d.
Nói rồi Hoàng đi 1 vòng quanh nhà như để tìm kiếm 1 cái j` đấy rồi cậu dừng lại ở trước bậc cửa ra vườn hoa. Ở đó Ngọc đang trút hết cơn giận lên 1 cái cây j` đó lá cây hơi úa vàng, cây thì khẳng khiu ko 1 sức sống có vẻ giống nó bây h:d.
-Ê, cậu làm cái j` đấy? Chết hất cây cảu tớ bây h.
Ngọc quay phắt lại nói:
-Hả? Đây cũng được gọi là cây á? Mà tôi cũng có làm j` đâu, chỉ ngắt mấy cái lá vàng đi thôi mà.
-Cả cây có mấy cái lá, ngắt như thế thì còn mấy cái hả?
Ngọc nhìn xuống cái cây đáng thương, trên cây còn trơ chịu 1 cái lá và 1 cái nữa thì đang ở trên tay nó, nó vội bỏ tay ra rồi hét lên:
-Ơ, vừa nãy còn nhiều lá lắm cơ mà.
-Có còn nhiều thì với tốc độ ngắt lá của cậu thì cũng hết>:p.
Mặt Ngọc lại đỏ bừng lên, nó chẳng thể nói được câu j` chỉ biết đứng nhìn tên chủ đáng ghét của cái cây đó rồi bỏ đi.
-Cậu định đi đâu đấy hả? định bỏ chạy như lần trước à? Ko dễ thế đâu.
-Được rồi, tên cây là j` tôi sẽ mua đền cậu.
-Cây LaDa vừa mới được chuyển từ miền Nam ra, có giỏi thì cậu tìm đi.
Lần này thì nó tức thật rồi, cậu ta cố tình chơi đểu nó đây mà.
-Cậu muốn gây sự với tôi à?
-Đâu có, tại cậu gây sự trước mà.
-Thế bây h cậu muốn j`?
-Sẽ chẳng có chuyện j` nếu nữa nếu cậu giúp tớ trồng lại cái cây này.
-Hả? nhưng nó vẫn đang sống mà:d.
-Ko ý tớ là trồng nó xuống đất cơ, nó vẫn đang ở trong bồn mà.
Ngọc bắt đắc dĩ phải đồng ý lời đề nghị đáng ghét này.
-Được rồi cậu đào hố đi
-Sao lại là tớ? cậu phải giúp t đào chứ.
-Cậu là con trai cơ mà sao lại…
Ko đợi Ngọc nói hết câu, Hoàng đã ném cho Ngọc 1 cái cuốc to oành, hếch mặt nói:
-Đào đi!
Ngọc đưa cái cuốc lên cao hơn cả đầu suýt nữa thì bị nó kéo ngã ngửa về đằng sau, nó giáng những phát cuốc có vẻ mạnh hơn vũ bão nhưng khi xuống đến mặt đất dường như đã mất hết sinh lực chẳng còn tác dụng j` với miếng đất. Nó đưa mắt lườm Hoàng, thấy cậu to đang mỉm cười khiến nó càng tức hơn. Đợi 1 lúc thì Hoàng lại gần giành lấy cái cuốc trong tay Ngọc.
-Đúng là con gái, chẳng làm được việc j` cả?
-Ờ đấy, thì sao nào?
-Thì bê cái cây kia lại đây.
Nó tiến gần lại đến cái cây vừa bị nó hành hạ khó nhọc bê nó lên. Hoàng nhìn theo nó lắc đầu rồi vội chạy về phía nó bê cùng.
-Cậu gan lì nhỉ? Ko làm được sao ko mở mồm ra nhờ người ta 1 câu.
-Tôi cần cậu giúp à?
-Cậu nói đấy nhé!
Hoàng đang định bỏ tay ra thì Ngọc hét lên:
-Á…á…….
Có cái j` đó đang nằm dưới chân nó, máu từ chỗ bị đam bắt đầu chảy ra, nó ngồi bịch xuống đất, nhìn cái mảnh sành đang ở chân nó mà nước mắt từ từ rơi xuống. Nó ko đau nhưng chẳng hiểu sao nó lại khóc, nó khóc cho tất cả những j` đã xảy ra, nó vừa khóc vừa nói.
-Cậu sướng chưa? Tại cậu đấy, tại cậu hết.
Hoàng luống cuống vội cõng nó vào nhà. Lan và cô giáo thấy vậy liền chạy lên xem có việc j`. Hoàng rút mảnh sành từ chân nó ra lại 1 lần nữa nó hét lên:
-Á…á…..
Hoàng nhìn nó với ánh mắt hối lỗi, cô giáo chạy đi lấy hộp cứu thương băng bó cho nó, Lan ngồi xuống cạnh Ngọc hỏi:
-Sao lại thế này?
Nó nhìn Hoàng rồi trả lời:
-Tại tao đi ko cẩn thận dẫm vào thôi.
Lan nhìn nó nghi ngờ vì từ trước tới h Ngọc luôn là 1 người mạnh mẽ hiếm khi thấy nó khóc vì những vấn đề này. Lan hỏi lại cho chắc:
-Thật ko đấy?
-Thế mày nghĩ là làm sao? Chẳng nhẽ tao tự đâm nó vào chân mình chắc?
-Ghớm, bị như thế rồi mà vẫn còn đanh đá thế._Hoàng chen vào.
-Ko phải chuyện của cậu._Ngọc quay sang lườm cho Hoàng 1 cái.
Sau khi băng bó xong xuôi 2 đứa xin phép cô giáo ra về. Cô ko yên tâm lắm nên bảo Hoàng đi cùng 2 đứa về. Trên suốt đoạn đường về chẳng ai nói câu nào chỉ đến khi tới cổng nhà Ngọc, Lan nhìn Hoàng nói:
-Mình đưa Ngọc vào nhà chứ?
-Thôi, khỏi cần, tao tự vào được._Ngọc cản.
-Ấy, thế đâu có được, chân cậu vẫn còn đau mà._Hoàng nhanh mồm rồi lon ton chạy trước, Lan và Ngọc nhìn theo rồi quay ra nhìn nhau cười. Ngọc lấy chìa khóa ra, ném về phía Hoàng rồi nói:
-Này, đỡ lấy.
Hoàng quay lại chộp ngay lấy chum chìa khóa suýt bay thẳng vào mặt mình, buông 1 câu xanh rờn:
-Á, à, định ám sát người ta à? Tiếc là cậu gặp phải cao thủ rồi.
-Đấy là tại đây chưa thể hiện hết tài năng thôi.
-Thôi chết rồi tao quên mất hôm nay nhà tao có việc, tao phải về trước đây, Hoàng ở lại chơi nhé, tớ về trước đây.
Thế rồi Lan hốt hoảng dắt xe đi về nhanh như câu nói của nó chẳng để cho ai kịp phản ứng j` cả. Ngọc lẩm bẩm:
-Có việc đúng lúc thế chứ lại.
-Này, định ko vào nhà à?_Hoàng nói to làm con bé giật mình.
-Cậu trở thành chủ nhà từ khi nào vậy?
Hoàng mở cửa bước vào rồi quăng mình xuống ghế sofa để mặc con bé khó nhọc với cái chân đau tập tễnh bước vào.
-Cậu có thể về được rồi đấy.
-Ơ, tớ mới ngồi chưa được 2s mà.
-Thế cậu định ngồi đây đến bao h?
-Chưa biết, bao h thấy chán thì về.he. Cậu ghét tớ lắm hay sao mà hỏi vậy?
-Chẳng lẽ tôi phải thix 1 người đã gây cho mình bao phiền toái à?
-Đâu có, tớ có làm j` đâu:d, toàn cậu tự gây ra đấy chứ.
-Cậu ko nghĩ là cậu có lỗi được à?
-Tại sao lại phải nghĩ vậy chứ?
-Thì tại vì tôi ko sai.
-Ko ai á? Đi xe đạp đâm vào tớ rồi lại còn mắng tớ ko nhìn đường, vặt hết lá 1 cái cây trong khi nó chỉ còn có vài cái lá mà ko sai sao?
-Ờ… thì xin lỗi.
-Cái j` cơ, tớ chẳng nghe thấy j` cả.
-Cậu có điếc ko vậy, tôi chỉ nói 1 lần thôi, ko nghe thấy thì kệ cậu.
-He. Thôi được rồi, coi như tớ chấp nhận lời xin lỗi bé tí tẹo của cậu. Bây h thì tờ về đây, từ mai tớ sẽ nhận trách nhiệm đưa cậu đi học, nhớ chờ đấy.
-Ấy, Lan đến đón tôi rồi mà.
-Ko sao, Lan sẽ đi cùng bọn mình.
-Thế là sao cơ?
-Mai cậu sẽ biết.
Hoàng vừa nói vừa phóng như bay ra ngoài dắt xe đạp đi về. Ngọc nhìn theo trong long nó mong cho đến ngày mai thật nhanh để được cái “ mai cậu sẽ biết” là như thế nào.



Về Đầu Trang Go down
 
Khi tình yêu đến
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» mẫu thư tình tiêu biểu - những bức thư tình của Phiđen Caxtờrô
» Cơn mưa định mệnh- Tình yêu nơi vực thẳm - phần 1 - Cơn mưa bắt đầu tình yêu
» Truyện ngắn tình yêu - Câu chuyện tình yêu: Vẫn con đường ấy
» Truyện ngắn tình yêu - Câu chuyện tình yêu: Vẫn con đường ấy
» Truyện ngắn tình yêu - Câu chuyện tình yêu: Vẫn con đường ấy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến