Không biết bây giờ họ sao rồi... những người tôi từng yêu... những ngưòi tôi từng mến... Đi qua 1 chặng đường dài... trải qua biết bap nhiêu chuyện tình cảm... vẫn chưa tìm ra bến đỗ của cuộc đời mình... có lẽ chưa ai thực sự làm mình phải từ bỏ tất cả để theo đuổi những câu chuyện tình cảm đó... cũng như bao người khác... yêu thương và hờn dỗi... đôi khi cảm thấy căm ghét 1 số điều gì đó... nhưng thời gian rồi cũng qua... cũng nguôi ngoai... và rồi chẳng phải bận tâm để phải buồn đau và buông xuôi trong tuyệt vọng... trải qua nhiều việc để cảm thấy mình mạnh mẽ hơn... trải qua buồn đau để thấy mình đã lớn... không còn nhỏ... không còn phải dựa dẫm như ngày xưa nữa...
Ngày ấy, sau 1 sự kết thúc, đôi khi cảm thấy như mình mất một trụ cột lớn... đôi khi cảm thấy tuyệt vọng, tự ti về bản thân mình vì những buồn đau của bản thân, vì sự ra đi của người mình thương mến...
Có người hỏi... sao lại dễ dàng vượt qua được như thế... chỉ cười... nhưng đâu có gì dễ dàng và nhẹ nhàng đâu... đôi khi trái tim quặn thắt, đôi khi cảm thấy không tin vào cuộc đời... đôi khi tự hỏi sao cuộc đời này chẳng công bằng gì hết... tại sao mình sinh ra chẳng xinh đẹp và tài giỏi như người ta... nhưng rồi lại tự suy ngẫm, tại sao ko chịu cố gắng mà chỉ ngồi than thân trách phận, tại sao chưa gì đã gục ngã rồi, chẳng phải là vô nghĩa lắm sao... và rồi bắt đầu cố gắng... và rồi cố quên đi... và thực sự đã quên được... không còn phải than trách thân phận... không còn phải suy sụp ngã quỵ...
Người xưa... có ng đã lập gia đình... có người đang háo hức đi tìm hạnh phúc... cũng có người chẳng còn biết tin tức... nhưng tất cả đã góp phần để hôm nay tôi có chuyện để mà suy ngẫm, có kỷ niệm để mà nhớ về... để mỉm cười vì sự ngây thơ của mình... đôi khi có chút luyến tiếc vì khi chấm dứt mà không mang lại 1 ấn tượng đẹp... đôi khi tiếc vì hồi đó mình trẻ con quá...
Nhắm mắt lại... nhớ lại 1 vài kỷ niệm... đôi khi chợt mỉm cười... đôi khi chợt hối tiếc...