Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Một Chiều Mưa Em Đến!

Go down 
Tác giảThông điệp
Pin Le
Thành viên mới
Thành viên mới
Pin Le


Tâm trạng : fun
Nam
Tổng số bài gửi : 1
Age : 23
Đến từ : Hồ Chí Minh
Châm ngôn sống : Love is story!
Số lần được cám ơn : 1
Điểm : 31914
Ngày tham gia : 01/08/2015

Một Chiều Mưa Em Đến! Empty
Bài gửiTiêu đề: Một Chiều Mưa Em Đến!   Một Chiều Mưa Em Đến! Icon_minitimeSat Aug 01, 2015 11:30 am

Sài Gòn một sáng mưa. Như thường lệ nó thức dậy sớm và tự pha cho mình một tách cafe, nó yêu cafe đến một cách kì lạ vì với nó cafe cũng như đời vậy, có khi nóng có khi lạnh, khi nhấm môi ta cảm nhận vị đắng đầu môi để rồi lại ngọt ngào nơi chót lưỡi. Cafe là thế đời người cũng thế, đen là đó, đắng cũng là đó nhưng làm sao cưỡng lại được cái hương thơm, một mùi hương mê người, một mùi thơm chết người.
Tự thân lăn lộn ở cái đất Sài Thành này đã gần 7 năm trời, một thời gian quá ngắn đối với đời người nhưng cũng đủ để nó nhận ra được nhiều điều. Với một thằng nhok bước chân vào Sài Gòn từ lúc 15 và tồn tại đến lúc này thì dù muốn hay không thì nó đã già. Nó già hơn cái tuổi 22 và cũng sành đời hơn. Bương chải từ những ngày đầu với mọi nghề có thể, có lúc nó lạc mất mình, quên mất lời mẹ dặn trước ngày nó đi, có lúc nó xấu hổ vì đã tồn tại. Nhưng hôm nay thì khác, ngồi một mình bên cữa sổ nhâm nhi ly cafe vẫn còn đang lên khói, ngồi ngắm mưa, ngắm cái “ tĩnh” của SG. Nó vui, nó vui vì đã được sinh ra và được sống, và có lẽ nó vui chẳng vì điều gì chỉ đơn giản là nó đang vui. Yên tĩnh và một mình, nó ước gì cuộc sống cứ bình lặng như thế này, cũng giống như ly cafe trên tay nó vậy, ngọt ngào và ấm áp, nhưng mọi chuyện không như là mơ cho đến khi...
“ Minh ơi có người tìm”. Tiếng bà chủ nhà, chết chưa có tiền, mà ai lại tìm mình? “ Dạ, cô chờ con chút”. Mặc cái quần đùi, đầu tóc chưa chải nó bước ra mở cữa. “Dạ cô, tiền nhà cô cho con thiếu mấy bữa, con chưa có lương” Mỗi lần gặp bà chủ chẳng khác nào gặp quỷ thế mà lần nào cũng phải cười, mà được cái bà này chửi oang oang nhưng bụng dạ lại tốt, haizz cái số làm thuê khổ thế đó khi nào có tiền mua luôn cái nhà khỏi ở nhà thuê, khỏi mệt. “ Thôi khỏi cười, mày tháng nào chẳng thiếu, tao đến mệt khi đòi tiền nhà của mày rồi, khi nào có thì mang qua, mà không được để đến tháng sau đâu đó, không có tao cắt, có gái đến tìm mày kìa, nhìn cũng xinh đó. Mà nhìn mày có khác gì chui từ trong ổ ra đâu con nào dám quen mày không biết nữa” Ủa có gái tìm con àh, đâu đâu, đói gái mấy năm nay tự nhiên có gái tìm, hehe” “Đứng đầu cầu thang kìa, nhắc đến gái là mắt sáng trưng, mà mày không thay đồ àh, nhìn mày ghê quá” “ Cơ 6 múi thân hình diễn viên thế mà cô chê, kệ đi có khi nó thấy lại mê”.
Nói thì nói vậy thôi chứ chưa hết câu nó đã chạy bén vào phòng thay quần áo. Chết rồi! Quần áo chưa giặc, đi làm cả tuần có chủ nhật giặc đồ, giờ mới sáng đồ đâu mặc bây giờ. Lấy tạm cái áo ba lỗ với cái quần thể dục, thôi kệ chắc người quen mới tìm mình, không sao. “ Đâu đâu, em nào tìm anh đâuuuuuu.....” “ Sao lại là em? Chưa ám anh đủ sao cô nương, có mỗi ngày chủ nhật nghỉ ở nhà mà cũng theo ám nữa, sao không đi chơi với bạn bè hay ở nhà chơi game đi mà chạy đến đây làm gì, hành hạ anh cả tuần vẫn chưa đủ với em àh”.
Thì ra là Nguyệt cô bé đang được nó bào vệ. Àh mà quên giới thiệu, nó là Lê Minh, dân gốc Phú Yên năm nay 22 tuổi và hiện đang làm vệ sĩ hạng A cho một công ty dịch vụ bảo vệ. Còn cô gái đang đứng trước mặt nó là Phan Thiên Nguyệt, 20 tuổi và đang là thân chủ của nó. Nhận bảo vệ thân chủ này đã được 4 tháng và đó cũng là những ngày tháng địa ngục. “ Thì em đến thăm nhân viên không được àh, dù sao cũng quen nhau được 4 tháng thế mà nhà anh anh cũng không muốn mời em vào, bất lịch sự, mất hình tượng” “ Anh nói không lại em, vào nhà ngồi chơi, mà nói trước phòng con trai hơi bừa bộn, cấm phàn nàn”.
Theo Minh bước vào phòng trước mắt cô bé là một căn phòng hoàn toàn khác với những gì cô bé tưởng tượng. Phòng khá cũ nhưng được cái sạch sẽ, góc phòng là một cái tủ quần áo, cạnh đó là cái chiếu tre, gần bên cữa sổ là một cái bàn gỗ nhỏ nhìn cũ kĩ nhưng lại có nét cổ kính, trên đó một bộ ấm trà và một ly cafe uống dở. “ Ngồi uống cafe nóng, ngắm mưa qua cữa sổ anh cũng lãng mạn nhỉ”. Nó cười rồi mời Nguyệt ngồi... “ Cũng chẳng lãng mạn gì, em cũng biết anh là ma cafe mà, tự nhiên sáng nay lại mưa nên ngồi chơi vậy thôi. Đôi khi sống chậm lại một chút tự nhiên thấy cũng hay hay”.
Dường như Nguyệt không nghe thấy những gì nó nói, cô bé ngồi đó cầm ly cafe đôi mắt cứ nhìn về một nơi nào bất định. Một cảnh đẹp mà khó có đứa con trai nào có thể cưỡng lại được. Nó cứ đứng đó nhìn Nguyệt còn Nguyệt thì cứ ngồi đó nhìn xa xăm, lâu lâu em lại đưa ly cafe lên nhấp môi rồi chau mày. Không gian lặng đi nếu có ai đó ở đây lúc này họ sẽ cảm giác giống như đang vô hình vậy, chỉ có căn phòng và mưa. Mãi gần 10 phút sau cô pé mới quay lại nhìn nó và cười: Anh có thể cho em xin ly nữa không, đến bây giờ em mới biết anh pha cafe ngon như vậy đó. Nó chẳng nói gì chỉ rời lưng khỏi bức tường rồi bước về bên phía bếp. Lấy phin cafe động tác của nó như đã thuần thục, gần 5 phút sau một ly cafe nóng tỏa hương đã được đặt trước mặt Nguyệt.
“ Không phải em đến phòng anh vì muốn uống cafe của anh đó chứ, mà nhìn em có vẻ như em thích ngắm mưa nhỉ”. Nguyệt lại cười, nó luôn có cảm giác đó mỗi khi cô bé cười. Chỉ là một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho ai đó lạc nhịp. Và còn một lý do nữa Nguyệt cười giống hệt mẹ nó, nụ cười hiền hậu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó là thế giới này với nó trở nên an bình.
“ Em hả, lúc trước em thích mưa lắm, mỗi lần mưa là em lại chạy ra sân tắm mưa, đôi khi lại ngồi trong phòng nghe radio rồi nghĩ vu vơ. Nhưng cũng khá lâu rồi em cũng quên đi mưa. Từ lúc mẹ em đi...” Em lại cười rồi nhìn qua khung cữa sổ “ Hôm nay em đi học thêm nhưng được nghỉ nên ghé xem chỗ anh ở, giống như sếp đến nhà nhân viên zậy đó. Mà nhà anh cũng hay thật, tội cho thằng trộm nào vào nhà anh!”... “ Có phải không vậy, đồ nhà anh toàn đồ cổ, cái cổ nhất cũng được gần 3 năm, nếu đem đấu giá cũng được gần một tỷ, có người trả mười nghìn mà anh chưa bán đó”... Mở radio nghe xonefm 2 anh em ngồi trò chuyện suốt cả buổi sáng, vì chỉ cách nhau 2 tuổi nên cả 2 nói chuyện cũng khá hợp nhau. Nguyệt thì kể chuyện vô tư của một cô bé tuổi 20, nó thì kể chuyện đời chuyện người SG.
“ Gần 12h trưa rồi, em đợi anh thay đồ rồi đưa em về. Chắc giờ này ba em đang đợi cơm đó”
“ Trưa nay ba em đi hộp nên trưa không về, em cũng nói với vú trưa nay em ăn ở ngoài nên giờ về sẽ không có cơm mà ăn đâu!”
“ Hay rồi đây, đừng nói là em ở lại phòng anh ăn trưa nha, anh nói trước phòng anh chỉ có mì tôm thôi đó”
“ Tất nhiên là không rồi, anh Minh này! Em biết hôm nay là ngày nghỉ của anh, lẽ ra em không nên phiền anh mới đúng nhưng anh có thể giúp em một chuyện được không”
Không hiểu sau vừa nghe Nguyệt nói hết câu bỗng nhiên nó sững lại, một cảm giác như điện giật chạy dọc sống lưng nó. Nó định nói gì đó hay ít ra là mở miệng hỏi lý do. Nhưng điều gì đó mách bảo nó rằng hãy nên yên lặng. Nó nhìn em, một đôi măt long lanh đen, một đôi mắt buồn, có giọt gì đó lăn trên gò má em. Nó nhìn em rồi lẳng lặng gật đầu.
“ Em muốn được đi dưới mưa, em muốn được ngắm thành phố, em muốn đi thảo cầm viên, em muốn đi ăn kem, em muốn quên hết mọi thứ. Anh có thể cho em thuê ngày hôm nay không, chỉ cần anh đưa em đi và không cần nói gì cả”
Nó lại gật đầu, nó gật đầu trong vô thức. Nó chỉ loáng thoáng nghe em nói gì đó về mưa, vì lúc này tâm trí nó đang đặt tất cả vào em. Em đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em. Những giọt nước mắt không rơi xuống mà chạm vào trái tim nó. Nó sợ, nó sợ nhìn thấy con gái khóc, nó sợ những người bên cạnh nó bị tổn thương...
“ Anh sẽ đưa em đi, bất cứ nơi nào mà em muốn, hôm nay anh không phải là vệ sĩ mà sẽ chỉ đơn giản là một người bạn của em”
Mở tủ quần áo, nó thay bộ đồ vẫn xếp trong góc rồi cả 2 bước xuống nhà nơi chỗ để xe. Nguyệt bước theo sau nó, 2 tay cô bé nắm chặt, mặt cúi xuống giống như một đứa nhỏ đang phạm lỗi. Đang định dắt xe ra nó chợt nghĩ ra một ý tưởng. “ Thằng Sơn cho anh mượn cái xe đạp, chìa khóa xe anh ở trên xe cần đi đâu thì cứ lấy đi”.
Cả 2 leo lên xe và bắt đầu hành trình dưới mưa. Hôm nay là chủ nhật, trời lại mưa nên đường phố khá vắng. Mưa hôm nay lạ lắm, không giống những cơn mưa rào chợt đến rồi vội đi như cái nết đặc trưng của SG, mưa không lớn nhưng cứ rả rích. Giống như trời đang khóc hay có khi chính là em đang khóc. Mưa cứ rơi, từng con gió lùa qua lạnh ngắt, nó lành lạnh từ trong tim.
Nó chở em dạo qua khắp các phố của SG. Hai đứa cứ thang thang vô định, em gục đầu vào lưng nó, tuy không nhìn lại nhưng nó biết em đang khóc. Nó đạp xe thật chậm thật chậm, dường như nó cảm thấy thời gian đang dần trôi theo từng guồng quay xe đạp. Nó chỉ mong thời gian ngừng trôi để thiên thần đằng sau nó có thể khóc hết mọi nỗi niềm trong lòng để nó lại được thấy nụ cười trên môi em. Dừng xe khi cả hai đến trước thảo cầm viên tù lúc nào không biết. Hai đứa vào cổng, em đi bên nó mà hai tay cứ giữ chặc lấy tay áo nó. “ Lúc trước mẹ hay đưa em đến đây chơi”, em vừa nói vừa nghẹn ngào.
Thảo cầm viên vắng tanh, chí có nó, em và một vài cặp tình nhân đang ngồi trú mưa. Nhưng chỉ có mỗi chúng tôi bước đi dưới mưa. Những cặp tình nhân kia nhìn chúng tôi với đôi mắt hạnh phúc, nhưng đâu ai thấy được đôi mắt buồn của em.
Rảo bước dưới tán lá những cây cổ thụ, chúng tôi như đang đi theo bước chân của một người vô hình, có lúc em chợt dừng lại rồi nhìn chăm chăm về một hướng rồi sau đó lại kéo tôi đi. Thay cho tiếng chim, cái ồn ào, rộn rã thường ngày của nơi đây là sự yên lặng, chỉ có em, nó và tiếng mưa. Nó bước theo em lặng lẽ, thỉnh thoảng lại lén nhìn rồi vội quay đi, nó cố gắng đi thật nhẹ, thậm chí nó không dám thở mạnh vì sợ em giật mình, sợ em tỉnh giấc trong cơn mộng du. Nó nhớ có một người con gái đã nói với nó “ Khi một người con gái khóc là khi cần được an ủi, nhưng có đôi khi chỉ đơn giản là cần một người ở bên để được khóc cho thỏa”.
Cả hai ngồi lại bên bờ hồ. Trời mưa những giọt mưa gieo trên mặt hồ, những cái bóng nước cứ nổi lên rồi lại vỡ tan. Có phải những thứ gì đẹp thường mong manh và dễ vỡ? Để em ngồi đó nó chạy đi, khi trở lại trên tay là hai cây kem. Cầm hai cây kem trên tay em nhìn nó khẽ cười. Lần đầu tiên nó thấy em cười lại đáng yêu đến vậy.
Hai đứa ngồi dưới mưa mà quên đi cả thời gian đang trôi, mãi đến khi anh bảo vệ nhắc nó mới biết đã gần 6h tối. Mưa chỉ còn lay bay và thành phố đã lên đèn, người ta cũng ra đường nhiều hơn. Ánh đèn đường phản chiếu trên những giọt mưa còn đọng trên lá cỏ tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo. Đột nhiên em vòng tay ôm chặt lấy nó từ phía sau: “ Anh cứ đi đi”
“ Em trẻ con lắm có phải không anh, xin lỗi anh vì đã để anh thấy em như thế này. Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Là ngày mẹ em bỏ hai ba con em mà theo người khác, em nhớ lúc trước mẹ hay dẫn em đi chơi, mua kem cho em nhưng tất cả chỉ còn là giấc mơ. Những năm trước em thường nhốt mình trong nhà hoặc lang thang một mình, nhưng năm nay thì khác, em có anh ở bên cạnh. Em nhớ mẹ, em thương ba. Vào ngày này ba thường về nhà rất muộn và lần nào về ba cũng say mèm. Em nhớ cảm giác được bên gia đình có ba, có mẹ nhưng đến bây giờ em vẫn không hiểu tại sao mẹ lại ra đi, phải chăng mẹ không cần em nữa?”
Em khóc òa lên như một đứa trẻ, từng tiếng nấc làm cho nó nghẹn ngào. Nó hiểu cảm giác khi không có được tình trọn vẹn của gia đình. Nó dừng xe, lúc này nó chỉ muốn là bờ vai cho em tựa vào, là nơi em trút mọi buồn phiền. Nó cầm tay em như muốn truyền cho em hơi ấm tình người, chia sẻ với em cảm sự cảm thông của số phận và sưởi ấm lên con tim nhỏ bé nơi em. Em đã nín nhưng tiếng nấc vẫn còn nức nở, nó cảm giác như em đã hết nước mắt hay có khi em đã khóc hết nỗi nhớ mẹ.
Về tới nhà em đã gần 9h, ba em vẫn chưa về. Đón chúng tôi là bà vú già, đôi mắt bà cũng sưng lên và đỏ hoe. “ Nguyệt sao giờ này con mới về, mà sao người con lại ướt nhem thế này, vú gọi con cả ngày mà không được, con có biết vú lo cho con lắm không?” “ Còn Minh sao lại để con bé thế này, nó mà có bị làm sao là tui không để cho cậu yên đâu đó”
“ Vú đừng trách anh Minh, là tại con bắt anh ấy làm như vậy”
“ Cảm ơn anh vì tất cả, xem như em nợ anh một ngày. Anh có thể đòi em bất kì lúc nào” “ Àh có chuyện này em chưa nói với anh, nhưng anh lại đây em nói nhỏ với anh thôi”
“ Có chuyện gì vậy” nó bước đến. Nguyệt kề sát vào tai nó rồi khẽ nói gì đó mà nó không nghe được rồi đột nhiên cô bé hôn lên má nó. Nó giật mình theo phản xạ đẩy Nguyệt ra. Em chỉ nhìn nó cười rồi chạy vào nhà.
“ Con xin lỗi vú, hôm nay là con không đúng, con sẽ nói với ông chủ”
“ Không cần như vậy đâu, lúc nãy tui lo nên mới nói vậy. Tui chăm nó từ khi mới lọt lòng nên xem nó như con ruột. Đã 5 năm nay năm nào nó cũng thế. Thật ra tui nên cảm ơn cậu vì đã ởn bên cạnh con bé ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên trong ngày này tui thấy nó cười. Thôi cũng trễ rồi cậu nên về đi, chuyện này cậu cũng đừng nên nói với ông chủ làm gì”
“ Dạ con biết rồi, vú cũng vào lo cho Nguyệt đi, hôm nay con pé dầm mưa cả ngày với con, với lại hình như cũng chưa ăn uống gì”
“ Được rồi cậu về đi”
Đạp xe về nhà mà lòng bao nhiêu ngổn ngang tâm sự. Nó suy nghĩ nhiều lắm, về nó, về Nguyệt, về gia đình về tương lai và về những gì vừa mới xảy ra. Về đến nhà là bước luôn vào nhà tắm. Tắm rửa song cũng đã khuya, sau khi ăn tạm tô mì nó trải chiếu đi ngủ. Nhưng không hiểu sao không tài nào chợp mắt. Trong đầu nó bây giờ chỉ là từng mảng trống rỗng, đôi mắt đã mỏi nhưng không muốn khép lại, ngồi dậy lục trong vali đồ cũ lôi ra thứ mà tưởng rằng nó đã quên từ lâu. Ngồi bên cữa sổ châm điếu thuốc, khói thuốc lên làm cho nó cay mắt, từng làn khói cuộn tròn cuộn tròn. Hết một điếu rồi lại một điếu, nó cứ ngồi đó nhìn vu vơ rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Hết Phần I
Về Đầu Trang Go down
 
Một Chiều Mưa Em Đến!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Một chiều hè
» chiều mưa.........
» Chiều thứ bảy.
» Tập thơ Thao Thức - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
» Chiều hạ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Thông điệp tình yêu-
Chuyển đến