Đọc những lời yêu dành cho người yêu dấu của chính nó và của mọi người khiến nó nhận ra rằng tình yêu sao phức tạp và đớn đau đến thế. Nó đặt tâm hồn nó vào trong bài viết của mỗi người để cảm nhận, để nó có thêm trải nghiệm cho chính mình.
Nó! Một người con gái có cái đầu tỉnh táo, có trái tim cứng cỏi dưới con mắt của mọi người và luôn tự chủ trong cuộc sống của mình. Nhưng! Tận sâu trong tâm hồn đầy phức tạp và phức tạp của nó là hàng loạt những suy nghĩ về hạnh phúc, về tình yêu, về công việc, về học tập và về rất nhiều thứ nữa. Để rồi khi lắng đọng tất cả, nó nhận ra rằng thật ra nó yếu đuối và dễ vỡ đến không ngờ. Khi nó cảm thấy đang lạc lõng trên con đường tình cảm thì nó gặp được những tâm sự của mọi người, khiến nó cảm thấy có thể viết để giải thoát bản thân, để nó có thể sẻ chia yêu thương. Và cũng chính trong thời điểm đó nó lại không bao giờ có thể khóc thành tiếng mà chỉ có thể khóc trong lòng. Nó không biết đó có phải là hạnh phúc hay khổ đau không. Vì nó biết khóc được tức là nó sẽ nhẹ vơi nỗi buồn. Nhưng nó thì ngược lại, khi nó buồn thật sự, nhất là buồn chuyện mà không thể nói cùng ai thì nó lại không thể khóc mà chỉ có thể cười.
Mọi người luôn bảo nó là vô tư, nó đi làm vẫn được gọi là bé vì cả công ty nó ít tuổi nhất. Và vì mọi người thấy nó chẳng có biểu hiện gì của một con người của những nghĩ suy, của những lo lắng vật chất, của những đau đớn cuộc đời. Nhưng! Tất cả chỉ là nó luôn tự cân bằng trong chính tâm hồn mình để có thể tiếp tục sống tiếp và sống tiếp cho chính nó, cho bố mẹ nó và cho cả niềm tin, hi vọng của nó nữa. Một người đã hỏi nó cái cân bằng mà nó nói là gì thế. Sao trừu tượng và khó hiểu thế. Nó đã trả lời rằng cân bằng mà nó nói trong cuộc đời mỗi người là khi bạn đang đi xe máy trên đường, có lúc bạn đi nhanh, có lúc bạn đi chậm và thậm chí có lúc bạn phải phanh lại hay là dừng lại hẳn. Cân bằng với nó là thế. Là trong cái cuộc sống đầy phức tạp và xô bồ của nhịp sống công nghiệp này, với nó cần có những phút giây dừng lại như thế, để tìm thấy điểm đỗ cho chính mình, để hòa mình vào cuộc sống nhịp nhàng và chuẩn xác hơn. Và để người hỏi nó câu hỏi đó đã nói với nó cậu có biết cái cậu nói mang tầm triết học vâỵ mà cậu ví vào hình ảnh thực tế thì lại dễ hiểu quá không. Để nó lúc đó chợt có cảm giác vui vui vì có người có thể hiểu được điều nó nói. Nó muốn viết rất nhiều, rất nhiều về cuộc sống, về tình yêu và cả về những điều rất bình thường mà lại quá đỗi khó khăn để có thể diễn tả như: Hạnh phúc mong manh như cơn gió, hạnh phúc là khi mỗi chúng ta biết yêu thương và sẻ chia yêu thương. Hay hạnh phúc chỉ là cảm giác sảng khoái sau khi tắm được ngoáy tai để hết ngứa, cảm giác thật thích thú khi vừa nặn xong một cái mụn trên mặt....tất cả những điều nó muốn viết sao nhiều đến thế. Để rồi cuối cùng nó lại chọn những dòng viết cho chính nó, cho tình cảm của nó dành cho anh mà chính nó không biết có phải nó đã yêu anh. Để rồi chính nó không hiểu tại sao nó lại để anh có đọc những dòng chữ đó. Để không biết anh nghĩ gì về nó, để anh cười. Và anh đã cảm ơn nó dành cho anh tình cảm chân thành và những dòng nó viết anh bảo thật phí nếu nó không để anh đọc. Nó nghe anh nói, lòng nó không vui cũng chẳng buồn, cái cảm giác nhẹ nhõm và trống rỗng bao trùm trong nó. Nó nhẹ nhõm vì được giải thoát chính mình, để anh hiểu thật sự điều nó nghĩ là gì, để tự anh có cách sống của riêng anh. Và nó vẫn tiếp tục bước đi trên con đường nó đã chọn là nó sẽ tiếp tục sống như nó đã sống từ bao lâu nay. Nó sẽ tiếp tục là đứa con khó nuôi, nhưng chín chắn và tin cậy của bố mẹ, là chị của hai đứa em đầy cá tính như từ trước tới nay nó vẫn là thế. Và để thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trên cõi đời này, và cũng có cái cảm giác hạnh phúc khi đã gặp và quen anh. Để có thể ngày mai và chẳng bao giờ nó có thể gặp lại anh. Dù nó và anh không đến được với nhau. Dù anh coi nó là trò đùa trong chuyện tình cảm đó thì với nó vẫn không quan trọng, quan trọng là nó được là chính nó.
Nó của hôm qua, hôm nay và ngày mai. Nó hạnh phúc vì đồng cảm với mọi người lời trái tim muốn nói của họ, để nó lại tìm thấy cách sưởi ấm tâm hồn mình bằng những bài hát của Hồng Nhung, của Mỹ Linh, của Thủy Tiên và của những những người đang sống hạnh phúc trong tình yêu, đang đau khổ vì yêu và cả những người đang đón chờ tình yêu hay lặng lẽ chia tay tình yêu. " Hạnh phúc của riêng tui giản đơn như lúc này được nói ra những điều thầm kín của tâm hồn mình, của cảm nhận còn đầy giản đơn và ngu ngơ của một cô gái trẻ đang ở độ tuổi 23, độ tuổi chưa đủ già nhưng cũng không còn quá trẻ."
"ST"