Phía cuối con đường. Trời Sài Gòn những ngày mưa thật buồn. Chiều nay, em cô đơn đi trong mưa cố tìm kiếm những kỷ niệm, kỷ niệm của anh và em khi chúng mình còn chung lối về. Em đi tìm và vẫn mong sẽ tìm thấy điều gì đó ở cuối con đường này, con đường ghi dấu kỷ niệm của em và anh.
Em vẫn nhớ những lời nói của anh rằng khi nào em không cần anh nữa thì anh vẫn sẽ đứng cuối con đường này để chờ em. Cố len lỏi trong dòng xe cộ tấp nập đang cố chạy để tránh mưa, tim em như vỡ tung khi nhìn thấy anh và người ấy đi qua. Cũng dáng vẻ đó, trên con đường này và cũng trên chiếc xe đó nhưng người ngồi sau anh đã không còn là em nữa rồi. Tim bỗng nhói đau nhận ra anh đang rất hạnh phúc với tình yêu mới của mình. Hai người nói chuyện thật vui vẻ, cái ôm chặt của cô gái ngồi sau xe đầy hãnh diện, có lẽ cô ấy cũng rất hạnh phúc khi yêu anh như em của anh ngày trước.
Trên con đường này, chỉ cách đây một thời gian ngắn anh còn chở em đi dạo. Cũng như bao đôi tình nhân khác, em hạnh phúc dựa mình vào lưng anh. Cái nắm tay của anh làm cho em ấm áp, anh luôn muốn em ngồi sát vào để anh cảm nhận từng nhịp đập của trái tim em cũng như tình yêu em dành cho anh lớn như thế nào. Những lúc đi cạnh anh, em cảm thấy dường như mình là người hạnh phúc nhất thế gian này bởi vì tình yêu anh dành cho em. Vậy mà giờ đây, người đang hạnh phúc bên anh không phải là em. Nhìn anh và cô ấy tay trong tay, có gì đó ghen tị trong em. Dẫu không muốn nhưng em vẫn nghe rất rõ những lời nói của anh với cô gái ấy, rằng cô ấy chính là mối tình đầu của anh và nghe những dự định của anh về cuộc sống của anh và cô ấy sau khi cưới nhau.
Vẫn những lời nói như trước đây anh từng nói với em, làm cho em luôn sống trong hạnh phúc màu hồng mà anh tạo dựng ra để không kịp nhận ra sự thay đổi trong trái tim của anh khi “ Con ong đã tỏ đường đi lối về”. Có lẽ cô gái đó cũng đang rất hạnh phúc vì nghe anh nói như vậy, nhưng có một điều cô ấy không biết rằng trước khi đến với cô ấy, anh đã có một mối tình gần ba năm trời chứ không như lời anh nói và liệu cô ấy có được nhận lấy niềm hạnh phúc trọn vẹn đó không hay cũng sẽ như em, sẽ lại bị anh bỏ rơi? Câu hỏi đó không thoát khỏi trong suy nghĩ của em. Em cố gắng chạy xe chậm lại để không phải nghe cuộc nói chuyện giữa hai người nhưng dòng xe phía sau cứ cuốn em đi theo. Cố lách mình khỏi dòng xe đông đúc đó hay em đang cố tránh những kỷ niệm của mình. Cởi bỏ áo mưa khi trời đã tạnh, em chợt ngảnh lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn em. Cũng ánh mắt đó nhưng giờ đây sao xa lạ với em đến vậy.
Đây là lần đầu tiên em gặp lại anh kể từ khi anh ra đi. Một cảm giác hụt hẫng và thất vọng về anh chợt hiện ra trong em. Không phải vì em là cô gái bị bỏ rơi mà dành cho anh cái nhìn thiếu thiện cảm đó, mà em đã vô tình phải nghe cuộc nói chuyện của anh và cô ấy lúc nãy, có cần phải giả dối đến vậy không anh? Em cảm nhận được từ anh sự bối rối, anh bối rối khi chợt gặp em hay bối rối trước em vì cái ôm eo của cô gái đi bên cạnh??? Em đang cố tỏ vẻ bình thường hay nói đúng hơn là đang vui vẻ, vô tư, như chưa từng có chuyện gì xảy ra chứ không như em của ngày bị anh bỏ rơi. Có lẽ anh không nghĩ rằng em lại làm được điều đó đúng không, nhưng em đã làm được rồi, ít ra cũng là lúc em đối diện với anh. Và hơn bao giờ hết em không muốn anh phải khó xử khi cô gái bên cạnh bắt gặp ánh mắt anh khi nhìn em. Cười đáp trả anh rồi lên xe nhưng sao có một cái gì đó, một cảm giác hụt hẫng vô cùng. Nếu không vô tình nghe anh và cô gái ấy nói chuyện thì em vẫn thần tượng và luôn dành cho anh tình cảm như ban đầu.
Giờ đây, khi đối diện với chính mình, em không biết mình nên vui hay buồn khi niềm tin em dành cho anh quá lớn để giờ phải thất vọng. Em buồn cho mình, buồn cho những tháng ngày đã qua hay buồn cho những kỷ niệm chợt tan biến trong anh. Anh vô tình đạp lên chúng trong khi em đang cố gắng lượm nhặt. Giờ đậy tất cả đã trở nên vô nghĩa rồi, phải không anh? Anh đã quên, coi như không có sự tồn tại của em, người con gái anh đã yêu anh và chờ đợi anh phía cuối con đường trong vô vọng. Chạy xe thật nhanh về nhà, em đã không khóc hay không còn những giọt nước mắt để khóc nữa. Em nên giận hay trách anh đậy?
Bên ngoài, trời lại mưa, cơn mưa mỗi lúc càng to khiến cho lòng em buốt giá. Kỷ niệm về con đường tình yêu, lối em về không còn có anh bên cạnh, không nghe tiếng nói cười mỗi khi anh kể chuyện nhưng có lẽ em sẽ thấy lòng thoải mái, như thế sẽ tốt hơn, em cũng sẽ vượt qua nỗi đau để quên anh. Em sẽ không phải sống trong những hoài niệm cũ nữa mà sẽ chôn chặt nó để sau này khi nhìn lại sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn… Dẫu giờ đây, bên anh không là em nhưng em vẫn cầu mong anh được hạnh phúc bên người con gái anh lựa chọn. Hãy yêu cô ấy với một tình yêu chân thành anh nhé.
"ST"