Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Nếu là duyên thì chúng mình sẽ là của nhau!

Go down 
Tác giảThông điệp
toi_cho_em!
Thành viên mới
Thành viên mới
toi_cho_em!


Tâm trạng : cool
Nam
Tổng số bài gửi : 1
Age : 42
Đến từ : from friend to love
Châm ngôn sống : yêu người và được người yêu
Số lần được cám ơn : 0
Điểm : 55103
Ngày tham gia : 22/10/2009

Nếu là duyên thì chúng mình sẽ là của nhau! Empty
Bài gửiTiêu đề: Nếu là duyên thì chúng mình sẽ là của nhau!   Nếu là duyên thì chúng mình sẽ là của nhau! Icon_minitimeSat Oct 31, 2009 11:49 pm

2T à!
Lúc nãy Tớ gửi tin nhắn cho Cậu nhưng Cậu ko nhắn tin lại. Tớ biết dạo này có một cái gì đó mới mẻ trong suy nghĩ Cậu làm cho Cậu gần như lảng tránh Tớ. Tớ biết mình chưa bao giờ cởi mở hết lòng mình với Cậu và ngược lại Cậu cũng vậy. Cho đến bây giờ chúng ta cũng chỉ là một đôi đang tìm hiểu nhau vậy thôi. Còn cái đích đến của cả hai có lẽ là rất lâu nữa hoặc càng đi con đường càng dài mà không có đích đến.
Tớ thật sự cũng không .muốn bày tỏ những yếu cảm trong lòng Tớ với Cậu bởi một lẽ đơn giản Tớ không muốn yếu đuối. Thế nên Tớ trút hết tâm sự của Tớ lên trang này một cách vu vơ. Nếu có thật là tình cờ thì Cậu đọc được những dòng này có cảm nhận được Tớ thì đó âu cũng là cái duyên lắm rồi...
Trước đây Tớ với Cậu đã là bạn học của nhau lâu rồi, nhưng để hiểu nhau thì chưa bao giờ vì Tớ và Cậu lúc đó ít trò chuyện với nhau. Để rồi khi gần 30 tuổi đời, Tớ gặp Cậu trông Cậu giống như một Tiểu Thư và Tớ và từ đó tình cảm trong Tớ nảy nở. Tớ bắt Cậu phải tìm hiểu Tớ là ai qua tin nhắn. Rồi Cậu biết Tớ là ai thế rồi chúng ta qua lại với nhau bằng những dòng tin nhắn, những cuộc nói chuyện chỉ qua điện thoại. Từ đấy Tớ thấy cuộc sống mình có ý nghĩa hơn khi ngoài công việc, những cuộc vui chơi ra Tớ còn có một cô Tiểu Thư để mà quan tâm. Rồi Tớ thổ lộ tình cảm của mình với Cậu để rồi Cậu lặng im khi tình cảm của Tớ là chưa đủ để cho Cậu tin tưởng. Lúc đấy Tớ có một tương lai rất sáng nên Tớ rất tự tin, Tớ tự tin rằng sẽ theo đuổi Cậu đến tận cùng, cho đến khi nào Cậu thuộc về Tớ và cả hai thấy vui và hạnh phúc. Nhưng cái không may đã đến Tớ chia tay với cái tương lai sáng của Tớ về gặp Cậu. Hai lần gặp đầu tiên Tớ có cảm giác thật gần gũi, thương mến. Nhưng Từ lần thứ 3 trở về sau Tớ luôn cảm giác thấy sự lạc lõng, có một bức tường vô hình ngăn cách Tớ và Cậu. Mỗi lần gặp Cậu về Tớ lại suy nghĩ không thể nào dứt được. Tớ nghĩ tại sao qua ciếc điện thoại hình như tình cảm chúng ta nhiều hơn còn ngoài đời gặp nhau lại lạc lõng xa cách quá. Mỗi lần chúng ta đi với nhau chỉ nói những chuyện về bạn bè, kinh doanh... Tớ không thể nào gợi mở được lòng Cậu một tình cảm của đôi lứa. Thật khó mà diễn tả suy nghĩ qua lời nói cũng như viết. Một cái gì đó mù mờ lắm. Tớ đã từng đặt câu hỏi Tớ có yêu cậu ko? và ngược lại? Cậu có biết câu trả lời thế nào ko? Câu trả lời là :"Tớ cũng không biết nữa." Tại sao ư? Mỗi lúc Tớ không nhận đượctin nhắn của Cậu Tớ thấy buồn, mỗi lúc Cậu bảo đi chơi với bạn bè cũ mà không đi chơi với Tớ thì Tớ thấy bực tức và ghen tị, mỗi lức Cậu bảo là đi bảo tàng dân tộc với "cậu bạn" thân Tớ cũng thấy ghen. Nhưng...Tớ cảm nhận được Tớ không thấy thanh thản hay yên bình khi ở bên Cậu. Còn Cậu, Tớ đã theo đuổi Cậu được nữa năm rồi đấy, nhưng Cậu đã bao giờ chủ động gọi điện nhắn tin cho Tớ một cách quan tâm thật sự chưa? Câu trả lời là chưa.Cậu vẫn biết điều này và cảm thấy có lỗi vì Cậu đã "áp đặt cảm giác của mình" lên Tớ. Tớ cũng không hiểu cách nghĩ "cảm giác" của Cậu là thế nào. Tớ chỉ thấy mình là một "con điếm" chiều lòng khách.
Hôm 29/10 Cậu gửi mail cho Tớ nhưng Tớ đọc xong buồn lòng lắm. Cậu biết dạo này Tớ gặp khó khăn lắm không? Chắc chắn là không biết rồi.Tớ ra bắc với phần lớn là do công việc. Tớ ra với 2 bàn tay trắng không một đồng xu dính túi. Bố Tớ ốm Tớ không có tiền để động viên Bố (mặc dù bố ko cần) Tớ đã phải cắm laptop để làm điều đó. Tớ đã được bạn Bean của Tớ đùm bọc trong 2 tháng và rồi Tớ đi làm và chia sẽ cuộc sống cùng bạn Bean mà cũng chưa lo được cho Bố Tớ chạy thận nhân tạo 2 lần/ tuần và dành dụm để có tiền lo cưới cho em gái...
Bây giờ Tớ vẫn nghĩ đến Cậu, nhưng càng ngĩ Tớ càng không biết phải làm sao đây. Tình cảm của Cậu chưa rõ ràng, cuộc sống thì khó khăn. Nhiều lúc Tớ đã buôn xuôi rồi đấy. Nhưng cái tình cảm trong Tớ trỗi dậy và lại gặp Cậu. Bây giờ cũng vậy Tớ muốn mặc kệ tất cả đến đâu thì đến. Bởi vì nếu là duyên thì Tớ hoặc Cậu có trốn tránh cũng không được mà đã không có duyên thì bạn vẫn là bạn. Đây là đoạn Tớ viết nhật ký và những giằng xé trong Tớ.
21h43’, ngày 31/7/09
Đi Vĩnh Phúc về, lên viện 108, đi uống cafê ngắm mưa về. Về nhà một mình cảm giác trống trải quá.
Con tim luôn thôi thúc cả ngày nhắn tin … nhưng lý trí lại chỉ đạo rằng đừng làm gì cả. Bởi vì
Lý trí : Người đang muốn trốn tránh con tim đấy …
Con tim : Lý trí quá kiêu hãnh đấy thôi, Cậu muốn để người ta quan tâm đến mình trước, còn mình thì lại khác. Phải quan tâm thật sự, bền lâu nhất quán để người ta hiểu mình và tin tưởng mình.
Lý trí: Nếu Người quan tâm đến thì những lần trước Tim nhà ngươi gửi tin Người có đáp lại một cách quan tâm thật sự không? Con tim không trả lời được…
Tớ quan tâm thật sự đến Người và nhiều lần tớ đã thắng cậu. - Con tim bảo
Lý trí: Đấy là do cậu có một sức khoẻ thật tốt với sự hoạt động cả ngày lẫn đêm, không ngủ … còn tớ thì lại khác. Với tớ, tớ chỉ hoạt động về lúc thức nhưng công việc của tớ là quá nặng nhọc, nên nhanh mệt, đòi hỏi phải có giấc ngủ.. Cậu thấy đấy tớ còn phải lo cho cuộc sống, lo cho gia đình, lo cho sự tồn vong của một kiếp người để phục vụ cậu. Và tớ cũng thực tế hơn Cậu, Cậu thì hay mơ mộng, lãng mạn mong muốn một hạnh phúc tràn ngập cho cậu. Tớ cũng mong điều đấy nhưng tớ còn phải lo đảm bảo cho cái hạnh phúc đó. Mà cậu thấy đấy hiện nay người quản lý của chúng ta đang gặp rất nhiều vấn đề làm tớ mệt mỏi hơn cậu. Vậy nên trước đây cậu thắng cũng là chuyện bình thường thôi mà. Bây giờ tớ không muốn điều đó xảy ra vì nếu thành công tớ không ngại mệt nhưng tớ lo cho cậu sau đó …
Con tim: Cậu lo cho mình…?
Lý trí: Đúng, lo cho cái hạnh phúc mong manh của cậu, vì cậu quá ích kỷ?
Con tim: Vì sao?
Lý trí: Cậu thoã mãn được nhu cầu của mình, vậy còn người khác…? Họ đến với cậu họ phải gánh vác những công việc cùng tớ và tớ biết đó là những việc vất vả nhất mà trước đây họ chưa phải gánh chịu…
Con tim: Tớ không biết nữa nhưng nếu tớ im lặng thì tớ sẽ ốm và tớ tin rằng cậu cũng làm việc nhiều hơn.
Lý trí: Điều đương nhiên … Với lại bây giờ tớ cũng không thể nghĩ ra giải pháp nào cho Cậu cả.
Và cuối cùng lý trí lại không thắng được con tim. Bởi một điều rất đơn giản là Con tim phục vụ cho mọi sự sống trên cơ thể trong đó có cả Lý trí nữa.
Cậu hãy mạnh mẽ lên chứ, giống như trước đây cậu chưa nghĩ gì đến hạnh phúc riêng của tớ vậy. Trước đó một mình cậu có thể chấp tất cả mà - Con tim an ủi…
Vậy khi nào cho đến đích!? Hãy cứ chờ, chờ...một chữ "duyên" vậy.
Về Đầu Trang Go down
 
Nếu là duyên thì chúng mình sẽ là của nhau!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Thông điệp tình yêu-
Chuyển đến