Đêm 27 tết 2005(.Lớp 11)Mình thích cậu,cậu im lặng rồi khóc.Mình hỏi,cậu có thích mình không?Sao cậu không trả lời?-Im lặng và ít nói là tính cách của cậu,m hiểu mà,nhưng sao tim m đau nhói như vậy!!!23h mình đưa cậu về nhà,im lặng và im lặng,sao mình ghét thế nhỉ!!!
Cậu nói....mừng quá
,cậu đã nói rồi sao:Đừng nói cậu tớ nữa,thân mật chút đc không,gọi e đi!!!!!
Tôi nhưng chết đứng vậy,không phải là vui hay bất ngờ nữa,tôi choáng.
-Vì sao???E yêu a!!!!!!!!!!!.
-Từ khi nào? Lâu rồi.
-------
Một năm truớc:A lạnh lùng,kiêu ngạo là người e ghét
e không bao giờ nói chuyện với a
A học giỏi,khó gần,đó là cảm nhận của e về a.
Và 2 chúng ta mãi mãi cách xa
A đơn giản,e phong cách
A không đẹp trai,e xinh gái
Chỉ có 1 điểm chung giữa a và e là luôn ngang nhau nếu đi bên nhau.171-169
Hai chúng ta khác nhau phải không e?
Từ khi nào a chú ý đến e nhỉ?
A không nhớ nữa,có lẽ hôm đó tại trời mưa,e khóc!!!Nước mưa hay nước mắt a không rõ.A thấy tronh mắt e 1 bầu trời đầy mây xám xịt,mắt e buồn long lanh.Từ lúc đó a biết e ít nói hay là không thích cười?E luôn là người lặng lẽ trong lớp,a phân tâm vì e rồi,cố tìm kiếm trong e 1 nụ cười'
Chuyển lại ngồi phía sau e,làm gì?A không biết
A tìm sự chú ý của e về a.Luôn tỏ ra m là người nhất lớp.Luôn tìm cách để nói chuyện với e-mọi cách chọc e.Làm gì?A muốn e cười.
E quay xuống nhìn thẳng vào a,a cố né tránh nhưng không được,mắt e có sức mạnh ghê gớm.
E nói:Để tui được yên!!Má ơi,dễ sợ quá!!!Mặt đỏ bừng,lớp thì cười ồ lên,tôi chết đứng như Từ Hải
Tôi ghét e!!!!Ghét e sao ghét vậy.Tôi không thèm nói 1 lời nào với e nữa,im lặng và im lăng như e.
----------------------
20-11,Lơp11.bạn thân của e kể chuyện về e cho tôi nghe.
Tôi ao ước mình sẽ che chở bảo vệ e mãi mãi.Tôi thương e quá.
Tôi hiểu e từ đó.
Một món quà buổi sáng thứ 2 hằng tuần luôn trong bàn of e
8/3-Hoa hồng nhé.
Nghĩ giữa giờ.Cậu đi uống nước với m nhé?Lắc đầu luôn thấy nơi e
Tôi phải rủ thêm đám bạn gái nữa e mới đi.Hiic
Và rồi,tôi yêu e khi nào không biết nữa
----------------------
Cuối năm 12.
Xa bạn bè,xa lớp ai cũng buồn,nhưng tôi buồn nhất.E sắp xa tôi rồi và tôi nghĩ e se xa tôi mãi mãi.Tôi không ngủ được,chỉ mong trời sáng,đến lớp để nhìn thấy e,gặp e,lắng nghe giọng nói ấm áp của e,nhìn cách e nhìn a.nhìn đôi môi e mỉm cười,e ít buồn hơn,ít khóc hơn khi yêu a.
E theo mẹ vào Sài gòn,e chọn nơi đó sao.Để a 1 mình ở quê sao?nhiều đêm a khóc và a biết e cũng khóc nhiều lắm.E không muốn xa a,a biết e dặn lòng phải làm như vậy.Vì sao?Vì e muốn tốt cho a.
A sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình cách mạng,gia giáo.
Ba,Chú,cô là những người có chức quyền.
E sinh ra và lớn lên đã mang trong mình tình yêu vào Chúa
Ba-mẹ chia tay
Sao chúng ta lại khác nhau vậy
E chịu áp lực với nhà a,và a không bao giờ đẻ e phải bị ảnh hưởng trước sức ép của nhà a.A bị quản lý,chúng ta gặp nhau chỉ những lúc đi học thêm.a tận dung mọi lúc để đi chơi với e.làm cho e cảm thấy yêu a không bao giờ sai lầm.
Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến!!!!!!
Sân ga mình a bơ vơ nhìn theo hình dáng e...A ít nói từ đó.
Đêm trước ngày e đi:
A im lặng.E hỏi:
A sao vậy?không sao
Rồi e sẽ về với a mà.Thật không?Thật mà,e khóc.
A ngoài này không được ngó nghiêng Cô nào đó..Coi chừng với e đó,a mà lạng chạng là ghét a luôn.Giọng e sao ngọt ngào vậy.
Ai dám ngó nghiêng,nhìn thẳng thôi à.E nhăn mặt,vì e hay ghen lắm,sợ người khác cướp mất a
E hỏi:Yêu e nhiều không?Không
Thật không?thật
E khóc.
A hỏi:Yêu ai nhất?Anh chứ ai
A cũng vậy nhất rồi mà còn hỏi,ngốc.
E hỏi:Anh lạnh không?Không.
Đồ ngốc,nói lạnh đi
A cười,ừ a ngốc thiệt.
----------------------------
A học Y.E học kinh tế SG.
Thời gian xa nhau làm cho chúng mình càng yêu nhau,ngày nào a cũng điện thoại cho e,hằng đêm trước đi ngủ phải gọi cho e mới ngủ được như ăn cơm để sống vậy.E kể biết bao nhiêu điều về cuộc sống chốn mới,a lo lắng không biết e có sống tốt không,cuộc sống có đầy đủ không?Rồi thời gian a dành cho việc học nhiều hơn,e giận.Nhưng e không biết trong thâm tâm a đang dậy sóng.A đối mặt với sức ép gia đình,ai a cũng có thể không nghe,nhưng mẹ a thì a không thể cãi,người đã cho a biết thế nào là cuộc sống,người đã gánh mọi sự đau khổ khi làm dâu.Người không bao giờ đánh a,mẹ là tất cả.A cầu xin mẹ nhưng nhất nhất mẹ a 1 ý kiến.Làm sao hả e???A không đủ dũng cảm mà đúng hơn a không đủ sức mạnh để kéo e về phía a.A không vượt qua được rào cản quá lớn đó.Nhiều đêm a khóc,1 mình và lặng lẽ.Huế mưa buồn lắm e biết không.Nếu bất chợt thấy 1 a chàng đi dưới mưa ấy,có thể đó là a.Giống như e,nước mưa hay nước mắt.
A và e chia tay trong 1 đêm mùa đông lạnh lẽo.Hãy ôm a lần cuối cùng e nhé.A sẽ để e đi.mà làm sao e đi được cơ chứ.E đã đi trên con đường có a,có sự che chở của a.Cấp 3 không ai dám chọc e khóc,không ai dám chọc hay không có thằng lưu manh nào dám đi theo e về lúc e đi học tối.Vì e là người yêu a.bên a e luôn thấy ấm lòng.Sao e có thể xa a,phải không e?Nhưng không,e đã xa a thật rồi,e cố chịu đựng nổi đau,chịu đựng cho chúng ta.Để rồi bước đi 1 mình trên con đường lạnh lẽo ấy.Lòng a như tan nát
1,5 năm sau,E về thăm quê và người đầu tiên e muốn gặp là a.E khác xa lắm.Xinh hơn và ra dáng "Sài gòn" hơn
A hỏi:E có người yêu mới chưa?Trong thâm tâm a muốn đó là không.
E nói:E đã có rồi.Nước mắt a rơi.
A cầu chúc cho e được hạnh phúc và luôn ấm áp trong lòng.
A xin lỗi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mất e,mãi mãi mất e.
..
.