E đã tập wen a kể từ lúc a nói chia tay...khi e thật sự mún quên thì a lại khơi dậy...a khiến e bối rối...tại sao a khóc khi hát nhữg bài hát wen thuộc...tai sao lại mún gặp e để nói lời tạm biệt trong ngày a nhập ngũ...tại sao lại nhá máy e khi biết e sẽ k gọi lại...tại sao...tại sao vậy hả a...a nói người bị bỏ rơi biết đau thì người bỏ rơi cũng biết đau...vậy a có hỉu đc cảm giác bị bỏ rơi là thế nào k hả a...đến bây giờ e cũg k thể hình dung nổi...nhưg thôi mọi chuyện đã là quá khứ rồi a ah...mọi lời hứa đều vô nghĩa cho cả 2 từ lâu rồi .chính xác hơn là 2 tháng 4 ngày. dù mún quên đi hình bóng a.nhưg nhữg kỉ niệm với a e chẳg thể nào quên đc.thật khó để quên mọi thứ khi nó cứ hiện hữu xug quanh e.ngay cả khi nhìn đứa bạn thân nhất của a e cung thấy nhớ a.e của nhữg ngày iu a đã k còn nữa.e bây giờ là e theo đúng nghĩa...sog vì mình...sẽ tập làm người khác đau chứ k bao giờ để mình fải đau vì người khác nữa...e sẽ tiếp tục quên a như nhữg j e đang làm...nếu sau này gặp lại mà e vẫn chưa thể nào quên đc...thì có lẽ e sẽ cho mình thêm 1 cơ hội cuối cùg...mọi chuyện đành fó mặc cho duyên fận vậy...