|
| Tình iu k phân biệt tuổi tác | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Tình iu k phân biệt tuổi tác Fri Jan 08, 2010 7:49 pm | |
| Lâm nhỏ hơn tôi 2 tuổi, và dường như đó là lí do ngu ngốc duy nhất khiến tôi cứ cố gắng đẩy Lâm ra khỏi cuộc sống của mình, cố gắng chạy trốn khỏi cậu... Chuông điện thoại réo ầm ĩ. Giai điệu bài Decode dần dần xâm chiếm lỗ tai tôi, lôi tôi ra khỏi giấc mơ đẹp đẽ. Âm điệu càng lúc càng lớn. Càu nhàu, tôi vớ lấy cái điện thoại, bực tức ném nó đi. 10 giây sau. Sững sờ nhận ra mình đã làm 1 chuyện vô cùng tệ hại, tôi ngồi bật dậy. Cái điện thoại nằm dưới tấm thảm, chỏng chơ máy 1 nơi, pin 1 nơi. Ôi, tôi đã làm gì thế này? Nhảy khỏi giường, tôi run run lắp pin vào. Thở phào 1 cái thiệt mạnh, cái điện thoại yêu dấu vẫn không sao. Qua biết bao nhiêu năm chinh chiến cùng tôi, chịu đựng biết bao cú ném vô tội vạ của tôi, nó vẫn chạy ngon lành. Chỉ trừ mấy vết xước, vết trầy đã được tôi ngụy trang bằng 1 lớp giấy dán đầy màu sắc. Đã nhiều lúc tôi suy nghĩ nếu cái điện thoại có linh hồn, chắc bây giờ nó đã than thở, trách móc tôi không kể xiết. Tôi check cái số đã gọi cho tôi hồi nãy. Gọi lúc sáng sớm thế này. Tôi sẽ gọi lại mà mắng cho tên này 1 trận. Ai mà chả biết tôi không thể nào dậy trước 9h sáng. Có mà trời sập thì tôi mới lết ra khỏi giường mà ra ngoài. Hoặc chỉ là 1 người mới có thể...mà tên nào mà cả gan thế không biết? 1 cuộc gọi nhỡ... 1 message vừa đến.. "Đón em!!!Chỗ cũ." Tôi lặng người. Là lâm. 7:30 a.m Cái hẻm ngoằn nghèo, nhỏ xíu. 2 chiếc xe cùng chạy vào là tắt đường. Con vespa hồng của tôi đang lết từng bước khó nhọc trên con đường nhỏ hẹp, đầy cũ kĩ đó. Rồi cái quán tôi cần đến cũng hiện ra. Quán chưa mở cửa. Lâm đứng tựa vào hàng rào gỗ mục nát đầy rêu, tay quải 1 cái ba lô to đùng. Tim tôi thắt lại. Tôi không ngờ mình lại được nhìn lại khuôn mặt này. Lâm cao hơn, đen hơn nhưng ra dáng đàn ông hơn. Lâm của tôi đã lớn rồi. Thấy tôi, cậu mỉm cười. Vẫn thế, cái nụ cười làm chết biết bao cô gái, nụ cười thật trong sáng và ấm áp. Quần jeans bụi phủi, đôi giày thể thao đen trắng mới toanh. Dòng chữ "Em yêu chị!!!" vàng chóe cứ bướng bỉnh nằm trên chiếc áo thun mà cậu đang mặc, à mà tôi chưa tỉnh ngủ hay sao ấy nhỉ, có cảm giác nó không giống cái áo ngày đó cậu đã mặc. Thấy tôi ngó chằm chằm, Lâm bật cười: -Áo mới đó chị! Ở nhà em có tới 5 cái giống vầy lận. Khác màu mà thôi. Tôi nhăn mặt, chun mũi: -Em định đi quảng cáo cho mọi người đều biết sao? Chuyện đó đâu tốt lành gì... Mặt Lâm đanh lại. Cậu ngó sang căn nhà đối diện, bâng quơ nói: -Em có thể làm hơn thế nữa kìa. Nếu được, em muốn hét lên giữa đường là em yêu chị biết chừng nào. Em muốn mọi người có thể biết tình cảm của em, và cho chị biết nữa, chị hiểu không? -Tại sao lúc nào chúng ta gặp nhau cũng phải tranh cãi về chuyện này? Ngày đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Không phải chị đã nói là chị không thể nào yêu em được rồi à? -Ok. Em hiểu ý chị. Chị có quyền không yêu em chứ không có quyền cấm em không được yêu lại chị. Lâm bướng bỉnh nói -Thôi, không nói đề tài này nữa. Hôm nay chúng ta đi chơi nguyên ngày đi, em muốn ở bên chị thật lâu. Quyết định vậy nha! -Ừm, vậy đi đâu trước nào? -Đợi quán này mở cửa, chúng ta vào uống cái rồi mình đi du lịch chị há! Lâm nở nụ cười thật tươi, nụ cười luôn làm tôi nhói lòng. ấm áp có, đau lòng có, nuối tiếc có. 1 nụ cười để lại cho tôi biết bao cảm xúc.
4 năm trước... Tôi và Lâm cùng làm thêm ở 1 tiệm bánh. Tôi vào làm trước Lâm cũng nửa tháng. Lúc ấy tôi học năm 2, cậu ấy thì mới 17 tuổi. Ngày đầu Lâm vào làm, mấy cô bé làm thuê trong tiệm cứ mà cười tít mắt, lăng xăng chạy đến hướng dẫn cậu. Tôi đứng nhìn, phì cười. Rồi ngắm Lâm, tôi mới hiểu tại sao cậu ta lại được nhiều người để ý thế. Lâm khá điển trai lại khá cao, 1m8 chứ không ít. Đó là tôi phỏng chừng thôi vì sau này cậu bảo tới 1m83 lận. Tóc Lâm hớt cao, để lộ 2 cái khuyên tai bướng bỉnh bên tai trái. Lâm mặc 1 cái áo sơ mi ca rô đỏ, quần jeans và 1 đôi...dép lê. Tôi nhíu mày, cái gì cũng được chỉ mỗi đôi dép mất cảm tình. Rồi tôi nghe loáng thoáng cậu giải thích với mấy cô bé rằng mình ngủ quên nên xỏ đại đôi dép đó luôn. Đúng là đểnh đoảng giống tôi mà. Lâm cười suốt, mắt cứ tít lại. Nụ cười tỏa nắng, làm ai cũng phải cười đáp lại, trừ tôi. Không phải là tôi thuộc túyp người lạnh lùng gì, mà tính tôi không thích thân thiện với người mà mình chưa quen. Không khéo người ta lại bảo tôi là người giả tạo nữa. Tôi lặng lẽ làm công việc của mình, chú ý mà không làm bể thứ đồ gì mà bị bắt đền. Tính tôi đểnh đoảng từ hồi nhỏ, đụng đâu là đồ vật bể hay hư đến đấy, chắc là ông trời thấy cuộc đời tôi còn chưa đủ khổ nên đã ban phát cho tôi thêm cái đức tính vụng về này. Mà tôi cũng chẳng muốn đi làm thêm tí nào, chẳng là tôi lỡ làm rơi cái điện thoại của thằng bạn xuống nước. Mà lại là cái mắc tiền mới chết chứ. Moi hết tiền của mình ra cũng không đủ đền được cái vỏ điện thoại, tôi đành tất tả đi làm thêm để kiếm tiền bù vào. Thế là toi hết mùa hè với biết bao kế hoạch chờ tôi phía trước. Nguyên buổi sáng thì mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Tiệm rất đông, người vào mua toàn là những cô cậu học trò. Mấy em nữ thấy có cậu bán hàng dễ thương lại càng thích hơn, tíu tít bảo ngày nào cũng sẽ đến đây mua bánh. Tôi thở dài 1 cái, ngày mai lại càng có nhiều việc phải làm nữa đây. Thế là cái cảm tình đối với Lâm ngày càng được tôi cho tụt không phanh. Buổi trưa, cả tiệm kéo nhau đi ăn. Mọi người rủ tôi, tôi chỉ cười, bảo mình có đem đồ ăn theo. Chẳng là tôi đang tiết kiệm từng đồng từng cắc để mau chóng thoát khỏi cái cục nợ khổng lồ đang lơ lửng trên đầu mình. Đợi mọi người đi hết rồi, tôi chui vào 1 góc, lôi ổ bánh mì kẹp thịt mà tôi đã làm ở nhà buổi sáng ra ăn, cổ họng cứ nghẹn ứ lại vì tủi thân. Chợt tôi nghe tiếng dép lọet xọet, ngước lên, Lâm đã đứng trước mặt từ lúc nào, nhe răng cười với tôi. - Có chuyện gì không cậu bé? Tôi hỏi mà mắt vẫn cắm cúi nhìn cái sàn nhà lạnh tanh. - Em muốn ngồi cạnh chị, chị không phiền nhích ra tí được không ạ? Tôi nhíu mày, ngước lên nhìn kẻ đáng ghét. - Chỗ này là chỗ của tôi, cậu đi ăn với mấy người kia đi, họ thích cậu lắm mà, chui vào đây làm gì. - Thôi mà chị, chị nói vậy em buồn lắm à! Lâm vừa nói vừa đẩy tôi qua 1 bên, ngồi phịch xuống. - Chị không đi ăn cùng mọi người sao? - Chà, cậu tốt bụng quá nhỉ? Cậu không thấy tôi đang ăn à? Tôi không thích phí tiền vào những cửa tiệm đắt tiền. Mà thôi, cậu đi đi, không ăn trưa muốn đói chết à? Tôi nói lạnh nhạt. Lâm quay sang, đôi mắt cụp xuống: - Chị ghét em lắm hả chị? Em buồn thiệt đó! - Tôi không ghét cậu, chỉ là tôi không muốn vồn vã với người lạ thôi. - Chị sai rồi ạ, em là người quen chứ lạ hồi nào. Chúng ta là đồng nghiệp của nhau mà. Chị cũng đã nói chuyện với em, chúng ta đã thành bạn rồi. - Cậu nghĩ tôi là bạn cậu nhưng tôi thì không. - Rồi chị cũng sẽ xem em là bạn thôi. Mà cũng lạ, hồi đó đến giờ ai cũng thích em hết, chỉ trừ chị ra thôi. - Tôi hả? Vinh hạnh ghê. Tại cậu làm tôi không thích nổi chứ bộ. Đừng quan tâm đến tôi thì tôi sẽ thích cậu thôi. Lâm bật cười, cậu ghé mặt cậu sát mặt tôi, thì thầm: - Chị làm em thấy thú vị quá! Vậy thì em càng phải quan tâm chị thôi. Rồi em sẽ làm cho chị thích em cho coi. Tôi hờ hững nhìn cậu, mỉm cười: - Ờ, cậu cứ làm những gì cậu thích nhưng tôi sẽ không thích cậu được đâu, ít ra thì trong 1 thời gian dài. Lâm nhíu mày, lúc lắc đầu ra chiều khó hiểu. Tôi bật cười to trước phản ứng của cậu. - Tôi chưa từng thích ai thật lòng hết. Chắc tôi thuộc giới tính thứ 4 rồi. Cậu dừng lại đi, cậu có điều kiện thích những cô bé dễ thương khác mà. Thích tôi chỉ làm khổ cậu thôi. - Hì, em chưa khổ lần nào nên cũng muốn thử đây. Mà chị hứa với em, nếu chị có bất cứ cảm xúc nào với em thì chị phải thành thật nói đó nha! Mắt lâm sáng lên khi nói những lời đó. - Tùy cậu thôi. Tôi hứa. Tôi gật đầu với lâm, cũng chả cần phải làm cậu bé này buồn làm gì, ít ra thì tôi cũng biết tôi sẽ không thể nào thích cậu bé trẻ con này đâu. - Thế chị tên gì ấy nhỉ? Em tên là Nguyễn Hoàng Lâm. Lâm mỉm cười, ôi, cái nụ cười chết người ấy. Tôi quay sang chỗ khác để tránh bị nó hạ gục, giọng nói bỗng dịu dàng hơn: - Ừm, tôi tên Nguyễn Mai Quỳnh. Được chưa cậu bé? Bất ngờ, lâm giật cái bánh mì trên tay tôi, gặm 1 miếng lớn. Tôi chỉ biết trợn mắt mà nhìn cậu vội vội vàng vàng xử đẹp bữa trưa của mình. Xong xuôi, cậu đứng phắt dậy chạy ra khỏi tiệm, không để tôi mắng cho câu nào. Khoảng 15 phút sau tôi đã có 1 hộp cơm ngon lành cùng 1 ly trà sữa thơm phức. - Ai cho phép cậu làm thế hả? Tôi lúng búng nói dù trong lòng đang dậy sóng. - Cái này chị đừng lo. Em làm thế là vì em đấy chứ! Chị mà đói thì đầu óc sẽ không tỉnh táo, à vậy thì khó mà nhận ra được cả đống ưu điểm của cái thằng con trai hoàn hảo trước mặt chị nè, hehe! Tôi phì cười trước cái lí sự cùn của Lâm nhưng rồi cũng cầm lấy hộp cơm của cậu, miệng lảm nhảm: - oầy, cái này là do cậu ăn của tôi nên tôi phải ăn lại của cậu đấy nhá! Coi như mình huề hen. - Ặc, chị thật là...ok, huề!!! 8:00 am Chị chủ quán đã đến. Nhìn 2 chúng tôi đang ngồi trước cửa, chị bật cười. Chị quá quen với chúng tôi, từ 4 năm trước cách 2 ngày là 2 đứa lại đến đây uống nước. Cái quán này là quán của chị họ Lâm. Chị rất dễ thương và hay cười. Lâm và tôi thường đèo nhau trên con vespa cũ kĩ của tôi để đến đây sau khi ở tiệm bánh về. Tôi thích, à không phải là yêu nơi này chứ. Tôi yêu cái bàn gỗ sát cửa sổ, nơi nhìn ra là 1 thảm cỏ 3 lá xanh rì, cũng là nơi tôi và Lâm luôn luôn ngồi. Tôi yêu những chiếc bánh quy sôcôla mà mỗi khi đến tôi đều kêu đến 2 đĩa to. Tôi yêu cái mùi cà phê sữa thơm phức, yêu ly cà phê đen mà lâm vẫn thường uống. Đến bây giờ tôi vẫn yêu tất cả, trừ Lâm... Tôi vừa định dắt con vespa vào thì bị 1 bàn tay rắn chắc ngăn lại. Lâm nhẹ nhàng đẩy nó vào, vẫn là vậy. Vẫn là cái cách chăm sóc tôi từng li từng tí, dịu dàng và chu đáo. Tôi gồng mình không nghĩ đến những kỉ niệm của ngày trước. Tôi nhìn Lâm bằng ánh mắt van xin, có phần đau khổ và buồn bã. Tôi biết Lâm hiểu. Và cậu đã hiểu. Lâm không kéo ghế cho tôi ngồi như mọi khi. - Lâm, vẫn cà phê đen như cũ à? Chị chủ hỏi. - Không, hôm nay cà phê sữa đi chị. - Em thay đổi khẩu vị từ khi nào thế? Quỳnh cũng thế. Cà phê đen như cũ à? - Dạ. Và 2 đĩa to bánh sôcôla nữa. Tôi đáp nhẹ nhàng, bắt gặp ánh mắt khó hiểu từ Lâm. Đợi chị chủ đi rồi, tôi nói: - Ừm. Chị đã thay đổi. Không có gì là mãi mãi lâm ạ! - Chị đổi khi nào? - Từ khi em đi. -3 năm rồi nhỉ? Từ cái ngày em quay về gặp chị. Thời gian trôi nhanh quá... - Ừm, 3 năm.... - Thế chị và anh ta còn quen không? - Chừng nào em đi? - Em hỏi chị và anh ta chia tay chưa? - Điều đó không quan trọng. Chị không chấp nhận em không phải vì anh ấy. Chị phải nói với em bao nhiêu lần nữa. Em đừng phiền chị bằng những câu hỏi ngốc nghếch đó nữa được không? Chị mệt mỏi lắm rồi...Thời gian dài như vậy không đủ để em quên đi chị sao? Chị đã làm em…giọng tôi chùng xuống, nước mắt bắt đầu muốn chảy nữa rồi. -Quá khứ rồi chị ạ! Em về đây không phải là để trách móc chị đâu. Em chỉ muốn gặp lại chị thôi mà. Mà thôi, em hứa sẽ không phiền chị nữa. Chị đừng lo. Lâm nói, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ, nơi ánh nắng sáng bắt đầu tràn vào.... Có lẽ vì ánh nắng ấy mà tôi đã không nhận ra được giọt nước mắt, nó đang lăn xuống má Lâm, từng chút 1 rồi rơi tõm xuống li cà phê của Lâm, mặn chát... Chủ nhật, tháng 4, 3 năm về trước... Lâm và tôi cùng đi chơi. Loanh quanh khắp thành phố, vòng ngược ra ngoại thành. Tôi chở Lâm, nhìn cậu khổ sở vì đôi chân dài lỏng khỏng của mình, tôi bật cười thích thú. Chúng tôi cùng ngắm cánh đồng hoa cải vàng rực, dòng sông êm đềm chảy cùng những cậu bé đang vui đùa bên bờ sông, cảm giác thật yên bình. Tôi tựa đầu vào vai Lâm, sự hạnh phúc và vui vẻ tràn ngập trong lòng. Lâm im lặng, để mắt mình trôi theo ánh nắng chiều rực rỡ. - Chị ơi, có lẽ...em yêu chị mất rồi! Giọng Lâm trầm ấm và dịu dàng, bây giờ tôi mới nhận ra cậu bé trẻ con ngày nào đã thành người lớn mất rồi. Tôi trầm ngâm cho đầu óc mình phiêu du trong dòng kí ức. Đó là những lúc được Lâm quan tâm chăm sóc. Lúc đầu, tôi rất ghét cậu bé này. Lâm cứ quanh quẩn bên tôi suốt cả ngày, tíu tít về con cún ở nhà biết kêu gâu gâu đáng yêu ra sao (chó nào mà chả biết kêu gâu gâu chớ nhỉ), chuyện em gái lâm mua được chậu cây xương rồng đẹp thế nào (sau này tôi được diện kiến cái cây nó nhỏ xíu và bị suy duy dưỡng trầm trọng, đến chuyện hôm nay cậu vụng về ngã trầy chân thế nào(vừa nói Lâm vừa kéo 2 ống quần lên cho tôi xem đầu gối dán một đống băng cá nhân đủ màu sắc), chuyện cậu và con bạn thân cãi nhau ra sao(nói xong túm lại với tôi 1câu là huề rồi), tất tần tật những chuyện xung quanh lâm đều kể tôi nghe. Lúc đầu tôi cũng ậm ừ cho qua chuyện, nhưng càng ngày càng bị cuốn vào những câu chuyện không đầu không cuối của Lâm, cảm thấy cậu bé này sao mà có nhiều chuyện thú vị đến thế. Độc thoại 1 mình cũng chán, Lâm năn nỉ ỉ ôi hòng moi móc thông tin về tôi. Tôi cũng chỉ kể sơ sơ về 1 ngày của chính mình, ngoài làm thêm ở tiệm bánh, tôi còn bán hàng qua mạng để kiếm thêm tiền. Lâm bảo tôi là con nhỏ mê tiền định sau này mở ngân hàng chắc. Tôi phì cười và kể cho Lâm nghe tôi đã đểnh đoảng làm rơi cái điện thoại của thằng bạn vào thùng nước. Mắt lâm sáng lên, cậu hồ hởi bảo tôi chúng tôi là 1 cặp rất hợp, cả 2 đều vụng về như nhau. Hè rồi cũng qua, số nợ đã được tôi trả hết. Nhưng tôi đã không nghỉ việc ở tiệm bánh. Tôi viện cớ cho bản thân là do tôi đã yêu quý nơi này, yêu những cái bánh kem đầy màu sắc, những khách hàng dễ thưõng và những người bạn cùng làm vui vẻ. Bởi vì lúc đó tôi đã không nhận ra được rằng Lâm là lí do quan trọng nhất để tôi ở lại, cũng là lí do quan trọng nhất mà tôi đã từ từ mở rộng lòng mình với người khác, là lí do duy nhất mà tôi bật cười, bật khóc và lo lắng vu vơ. Là lí do duy nhất tôi biết mình không phải khác người. Tôi đã biết yêu người khác! Và người ấy mãi mãi sẽ là lâm.. Thứ 7, tháng 4, 3 năm về trước... Lâm thi đại học, cậu phải nghỉ làm ở tiệm bánh. Lúc đầu Lâm nằng nặc không chịu, cậu vẫn sắp xếp đủ thời gian lên lớp và ra tiệm làm việc nhưng sau khi thấy khuôn mặt phờ phạc vì mất ngủ và trí nhớ ngày càng giảm sút của Lâm, tôi nhất quyết bắt cậu phải nghỉ làm. - Tại sao chị lại làm như vậy? Lâm la lối, giọng cậu trở nên mạnh mẽ, khác với những lúc nhõng nhẽo với tôi như thường ngày. - Cậu nhìn lại cậu kìa! Chàng trai đẹp đẽ những ngày đầu vào tiệm đâu rồi? Chỉ còn là 1 khuôn mặt thiếu ngủ, đôi mắt thâm quầng và cái bụng lép kẹp. Cậu nghĩ tôi thích thấy cậu lúc này lắm à, đồ ngốc! Tôi bộp lại, bắt đầu cảm thấy 1 cơn giận vô cớ âm ỉ trong lòng đang chuẩn bị bùng nổ. Lâm mỉm cười, nắm lấy tay tôi: - Haha, vậy là chị lo cho em đấy à? Ôi, em biết ngay rồi cũng có ngày chị sẽ chấp nhận em mà! - Nè nè, sao cậu có thể suy diễn 1 cách vô lí như vậy? Tôi chỉ không muốn cậu vì tôi mà làm những chuyện tổn hại đến sức khỏe vậy đâu. Nghỉ làm đi, ở nhà ôn thi. Chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học rồi, nhóc ạ! Thi xong rồi đi làm lại cũng được mà. Lâm không nhìn tôi nữa, mắt cậu hướng về 1 nơi xa xăm mơ hồ: - Ừm, em...ok, em sẽ nghỉ làm...nhưng với 1 điều kiện... - Gì nữa đây cậu nhóc? Tôi nhăn mặt, lo sợ. - Em có ăn thịt chị đâu, gớm, nhìn cái mặt chị kìa! Mai đi chơi với em nguyên ngày nha chị, chỉ 2 đứa mình thôi! - Cậu và tôi đi biết bao nhiêu lần rồi mà bày đặt nghiêm trọng hóa vấn đề thế nhỉ? Tôi bật cười, khoảng thời gian dài vừa qua tôi và lâm đã đi chơi rất nhiều lần, khắp thành phố đều có dấu chân 2 đứa, đến nỗi ai cũng không còn thắc mắc về tôi và lâm nữa, kể cả những cô bé làm trong tiệm. Đơn giản, họ nghĩ chúng tôi đã là 1 cặp. Chỉ có 2 đứa là biết rằng chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau hết, cậu bé tội nghiệp vẫn đang chờ câu trả lời từ tôi. - Nếu đi chơi có thể làm cho cậu nghỉ làm thì tôi chiều cậu vậy! Tôi thở dài, nhìn cái vẻ mặt hớn hở của cậu ta thật đáng ghét ghê. ........................................ Dòng hồi tưởng của tôi bị ngắt ngang vì tiếng la đột ngột của Lâm. -Mặt trời lặn! Đẹp quá chị ơi!!!! Lâm reo lên, vui vẻ như 1 đứa trẻ. Nhìn Lâm, tôi thấy lòng mình dịu hẳn lại. Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt mở to chăm chú nhìn quả cầu rực đỏ dần lặn xuống, cả cái miệng há hốc vì ngạc nhiên, tôi chợt nhận ra mình đã yêu Lâm, từ lâu rồi thì phải. Có phải từ cái lúc Lâm mở miệng ra nói thích tôi, từ lúc Lâm chăm sóc tôi từng ngày một, từ lúc chúng tôi đi chơi vòng vòng thành phố, từ lúc bước vào quán nước cũ kĩ trong con hẻm nhỏ hay không?! Không biết nữa!!! Nhưng tôi biết đã từ lâu lắm rồi... Hôm nay, tôi sẽ nói hết, tất cả những tình cảm của chính tôi với cậu bé này, à không, với chàng trai đáng yêu trước mặt tôi chứ. Lâm cần phải biết mọi thứ.. Vì tôi đang thật sự muốn chúng tôi là 1 đôi. - Lâm này, Quỳnh có chuyện muốn nói... Lần đầu tiên tôi không gọi cậu là cậu nhóc, cũng chẳng xưng "tôi" như thường ngày. Tôi hít 1 hơi và nói: - Quỳnh muốn lâm đậu đại học. Và khi đó thì... - Lâm cũng có chuyện muốn nói. Lâm quay hẳn mặt sang tôi, và không biết từ lúc nào tay chúng tôi đan vào nhau, ấm thật. - Lâm phải đi du học. 4 năm lận. Lâm rất đau khổ, Quỳnh ơi. Lâm không muốn xa Quỳnh. Hoàn toàn không! Nếu Lâm không đậu, lâm sẽ không cần phải đi. Khi ấy Lâm sẽ ở bên Quỳnh, chúng ta mở 1 tiệm bánh đi. Lâm sẽ cùng Quỳnh làm chủ, sẽ rất vui... BỐP!!! - Tnh lại chưa Lâm? Không thi đại học? Không đi du học à? Em trẻ con thật. Em nghĩ sao lại không thi? Em vì chị mà làm thế chị càng không thể nào yêu em được. Em ích kỉ quá, sao không nghĩ đến gia đình em hả? Sao em không lớn lên được chút nào vậy? Tôi quát, cơn giận bỗng bùng nổ không kiểm soát. - Sao chị không nghĩ em làm vậy là vì ai chứ? Chị ngốc vừa thôi chứ! Em đi 4 năm và chưa chắc quay lại. Chị sẽ chờ em không? Em rất sợ, em sợ chị sẽ bỏ em! Em phải làm sao đây? Giọng Lâm nghẹn lại, mắt cậu đỏ hoe. Tôi cũng thế. Nước mắt tôi đang thi nhau chảy dài trên má. - Em cứ thi đại học đi. Chị sẽ chờ mà. - Thật không chị? - Chị hứa! Lâm thở nhẹ 1 cái, nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng: - Nếu em đậu chị sẽ chấp nhận em? - Phải. Tôi gật đầu. Lâm nắm lấy tay tôi, thật chặt, chặt đến nỗi cả 2 tay chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi của tôi. Vì Lâm không biết rằng mỗi lần nói dối tay tôi đều đổ rất nhiều mồ hôi. Tôi không đáng để lâm phải bỏ tất cả. Du học là cả con đường phía trước, cậu không đi thì coi như bỏ phí cả tương lai tươi đẹp. Chỉ vì 1 con bé tầm thường như tôi. Lâm ơi, Lâm không biết rằng khi tôi yêu ai tôi đều hi sinh tất cả vì người đó ư? Kể cả khi tôi có buồn đến mức nào. Vì tôi biết thời gian sẽ xóa nhòa những kỉ niệm, làm phai nhạt những cảm xúc. Tình cảm của lâm chỉ là 1 phút bồng bôt của tuổi 18. Rồi nó sẽ trôi đi theo dòng thời gian mà thôi, lâm ạ... - Em đậu rồi chị ạ! Lâm thông báo trên điện thoại, và như muốn hét vào tai tôi ấy chứ. - Chúc mừng!!! Đi ăn mừng thôi!!!Tôi cũng hét lại, niềm vui đang tràn ngập trong lòng nhưng chợt 1 nỗi lo sợ dâng lên, càng lớn, càng lớn... - Chỗ cũ chị nhé! - Ngay bây giờ, lúc trời mưa xối xả thế này à? - ya!!!!! Vì thế mà chúng tôi ở đây, bên cái cửa sổ quen thuộc, cùng nhau nhấm nháp tách cà phê nóng hổi và những cái bánh quy thơm lừng. Mưa vẫn đang rơi, đã 2 tiếng rồi. Từng giọt tí tách, tí tách gõ lên mái nhà, tưới mát cho thảm cỏ bên dưới. - Em thi đậu đại học và phỏng vấn du học cũng đã được chấp nhận rồi chị ạ! Ba mẹ em sẽ sang Anh ở luôn. Vì vậy cả 2 muốn em đi. Nhưng em sẽ ở lại đây học. Nhưng mà...- mặt Lâm nhăn lại- Mẹ em không muốn bỏ em 1 mình. Mẹ lo đến phát bệnh luôn. Em không biết phải làm sao nữa... - Ừm, chị hiểu mà. Tùy em thôi. Tôi nhẹ nhàng nói, nhưng tim đang thắt lại. Nhìn lâm 1 lúc lâu, tôi muốn níu giữ và ghi lại trong tâm trí khuôn mặt này, dáng vẻ này. -Em đợi chị 1 tí. Và vài phút sau tôi đã có mặt dưới thảm cỏ 3 lá phía dưới. Cố tìm kiếm trong màn mưa 1 cọng cỏ 4 lá. Nếu tìm được, tôi sẽ ra đi còn không thì... Dù mưa trắng xóa tôi vẫn thấy được nó. Cọng cỏ 4 lá nhỏ nhắn đang nằm dưới bàn tay tôi. Tôi bật khóc lớn. Nhưng không ai biết, kể cả Lâm. Nước mắt bị hòa vào mưa. Đó là định mệnh rồi... Tôi đưa chị chủ lá thư ướt đẫm nước cùng cọng cỏ 4 lá rồi bỏ chạy khỏi quán. Tôi không biết mình đã lang thang ngoài đường bao lâu, cũng không biết làm cách nào mình có thể về được tới nhà. Tôi cũng không biết vì sao tôi có thể ngưng khóc được, tôi chỉ biết 1 điều. Là lâm... ............................................................ "Chị xin lỗi. Em đã thi đậu và chị đã xong việc của mình. Chị không yêu em, em chỉ là 1 đứa em dễ thương của chị. Chị là 1 con người dối trá. Chị làm vậy để em có động lực thi đậu thôi. Thật sự chị có người yêu rồi, anh ấy rất tốt và yêu chị. Chị phải nói hết cho em biết vì chị không muốn em phải ngộ nhận. Em hãy đi du học, ở đó em sẽ quên được con người xấu xa là chị. Tạm biệt em! Chúc may mắn!" ............................................................ 1 năm sau… Lâm đã đi du học được 1 năm rồi. Và tôi biết cậu sẽ không trở lại. Sau cái ngày đầy mưa và nước mắt đó, Lâm không tìm kiếm, không đến hỏi lí do cũng không tìm gặp tôi nữa. Cậu biến mất như chưa tồn tại trong cuộc đời tôi. Tôi biết cậu không chịu đựng được cú sốc này. Lâm ghét nhất và không thể tha thứ được sự dối trá. Và tôi đã làm cho Lâm không thể tha thứ được. Tôi không hiểu mình đã trải qua 1 năm đầy đau khổ đó như thế nào. Khắp nơi đều có hình bóng của lâm, tôi không bao giờ ngừng nhớ đến lâm cả. Nhưng sau đó, thời gian xóa nhòa mọi thứ. Nhiều lúc tôi bật khóc nức nở giữa đêm vì tôi không còn nhớ rõ khuôn mặt Lâm thế nào. Chỉ có 1 thứ thời gian không thể đem đi, là tình cảm của tôi giành cho lâm... 9:00a.m Chúng tôi ngồi bên nhau, im lặng đã 1 tiếng rồi. Cả 2 đều chìm đắm vào những suy nghĩ riêng. Chỉ có 1 thứ chung. Đó là những câu hỏi luôn cần đáp án. - 3 năm dài thật chị nhỉ? - Ừm, dài thật. Em đã sống thế nào? - Đau khổ, hụt hẫng nhưng rồi cũng quen. Trở về đây vì cần biết 1 điều. Nhưng có lẽ cũng không tìm được lời đáp... - Cái gì cũng có câu trả lời nhưng quan trọng là nó có được tiết lộ hay không thôi. - Chị thì sao? - Đang định học tiếp. Mà không biết có nên đi không. - Học bổng à? - Ừm, ở Anh. Lâm thở dài, rồi nói: - Em hiểu.. Mà chị không có gì muốn nói với em à? Tôi thở nhẹ, 1 chút nữa thôi chắc tim tôi vỡ ra mất. - Khô..ông... - Chị hạnh phúc chứ? - Ừm. Lâm đang muốn gì, hả Lâm? Giày vò trả thù tôi ư? Thế thì cậu làm được rồi đấy, tim tôi đang muốn vỡ vụn từng mảnh ra đây này. - Gặp lại chị em vui lắm! Nhưng em nghĩ là chúng ta không nên đi chơi nữa vậy. Sẽ làm cả em và chị đều khó xử. Gớm,nhìn cái mặt chị kìa! Em sẽ đi gặp bạn bè cũ, tụi nó réo em rồi nè! Lâm huơ huơ cái điện thoại cho tôi xem, rồi cười tươi. Kéo ghế đứng dậy, Lâm ôm tôi 1 cái nhẹ. Rồi buông ra nhanh chóng. - Tạm biệt chị. Chị hạnh phúc đấy nhé! Lâm lại cười tôi. - Cậu cũng vậy. Tôi cố nặn ra 1 nụ cười hạnh phúc. - Tất nhiên rồi! Lâm nói và quay đi. Tôi đứng im, nhìn ra cửa sổ. Dáng Lâm cao lớn, nổi bật trên con hẻm nhỏ. Rồi khuất dần, khuất dần khỏi tầm mắt tôi... Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến vậy. Gập người mà khóc. Nước mắt thi nhau tuôn rơi. Vì tôi biết mãi mãi tôi sẽ không gặp lại cậu nữa rồi...Lâm sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, trong đó không còn có tôi nữa rồi... Chị chủ mắng tôi 1 trận khi thấy tôi khóc nức nở. - 2 đứa ngốc nghếch này! Thật không hiểu tại sao phải dày vò nhau như thế hả? Có thể trong quá khứ em đã làm tổn thương Lâm nhưng sao em không hiểu nó đã tha thứ cho em rồi mà? Em lại làm nó đau nữa em mới chịu à? Nó quay về để mong được 1 lời xin lỗi của em, em lại ban cho nó nỗi đau khác. Nó về lần cuối rồi đó. Nó không quay về Việt Nam nữa đâu. Còn em nữa! Chị không hiểu em đang nghĩ gì. Thấy em khóc gần chết thế này cũng hiểu em yêu nó thế nào. Thì hãy nói cho nó biết đi. Em có biết hồi nãy nó như thế nào không? Nó khóc đó! Cả 2 đứa cùng khóc. Vì em đó... Tôi lặng cả người. Tôi đã sai ư? Suốt 1 thời gian dài tôi cứ nghĩ rằng yêu Lâm là phải hi sinh để Lâm được mọi thứ tốt đẹp nhất. Tôi cứ cố chấp mà nghĩ là mình đúng, mình làm vậy là tốt cho cậu ấy. Nhưng tôi đã lầm. Tôi đã xem thường tình cảm của Lâm dành cho mình. Nó không hời hợt như tôi đã nghĩ, nó có thể làm Lâm đau khổ đến mức nào. Bây giờ tôi đã hiểu tình yêu thật sự là gì. Là cùng nhau nắm tay, cùng nhau ăn bánh, cùng nhau vui đùa. Yêu là phải ở bên nhau...
Và bây giờ... Tôi sắp lên máy bay. Đến Anh. Vì tôi đang tìm kiếm 1 thứ. Tình yêu của tôi... Tôi đã bỏ lỡ 1 thời gian dài và suýt mất thứ quan trọng nhất đời mình. Lâm luôn luôn là người đi tìm tôi và bây giờ tôi quyết định mình phải là người tìm Lâm, để nói cho Lâm biết tôi yêu Lâm thế nào. Tôi kéo áo khoác trùm lấy người, nhét tai phone vào lỗ tai và mỉm cười 1 mình. Vài tiếng nữa thôi tôi sẽ gặp cậu bé dễ thương của tôi, món quà quý giá nhất mà định mệnh đã ban cho tôi. Chắc chắn là vậy rồi.... "I need love the kind that makes you wanna live the kind that makes you wanna breathe the kind that makes you feel too much and I need you to help me find a better way and I guess you never thought you'd hear me say I need love I need love..." --------------------HẾT---------------------- 1 mối tình cực đẹp. |
| | | King of Loves Thành viên rất chi là chăm ngoan
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 1318 Age : 35 Đến từ : Đà Lạt Châm ngôn sống : Đừng ném lời cho gió nếu như không biết được gió sẽ đi về đâu! Số lần được cám ơn : 22 Điểm : 56168 Ngày tham gia : 20/12/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: Hai lúa là em Hài hước: (9/10) Nội tâm: (7/0)
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Fri Jan 08, 2010 8:18 pm | |
| Mình sắp chết vì xúc động đây. Đấy nhé! xem entry này mà mấy chị em trong 4rum còn nói này kai tụi con trai tụi tui là hem dc à nghe. Con trai cũng chung tình, cũng chờ đợi, cũng nhớ thương...cũng khóc mà. | |
| | | YSL_TINA25 Thành viên rất chi là chăm ngoan
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 1485 Age : 41 Đến từ : thế giới của những vi sao Châm ngôn sống : Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu Số lần được cám ơn : 41 Điểm : 57011 Ngày tham gia : 02/11/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 6/10 Hài hước: (1000/10) Nội tâm: (7/10)
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Fri Jan 08, 2010 8:58 pm | |
| lục tung cái đất việt nam coi ,tìm được mấy người nhưng vậy?khó lém,khó lém | |
| | | YSL_TINA25 Thành viên rất chi là chăm ngoan
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 1485 Age : 41 Đến từ : thế giới của những vi sao Châm ngôn sống : Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu Số lần được cám ơn : 41 Điểm : 57011 Ngày tham gia : 02/11/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 6/10 Hài hước: (1000/10) Nội tâm: (7/10)
| | | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 8:13 pm | |
| có chứ , có chứ , tình yêu mà không phân biệt tuổi tác , thì làm ì mà có cái tiêu đề như trên đây .òi , mà ko phân biệt tuổi tác , sao ko có bà nào cỡ 60 lấy cậu 18 tuổi nhỉ ...... , đôi khi cũng phải xem lại , thời nay vàng giá cao lắm , tình yêu đôi khi cũng sinh dc vàn á , chả ai biết dc , mai phải đi kiếm 1 bà quả tỉ phụ cưới mới dc , tình yêu lớn mà |
| | | Thanh Diệp Thành viên đặc biệt
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 4751 Age : 38 Đến từ : Long An Châm ngôn sống : sống không thẹn với lòng Số lần được cám ơn : 68 Điểm : 65146 Ngày tham gia : 25/11/2008
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 8:17 pm | |
| Chài ai, tình yêu phải phân biệt tuổi tác 1 chút chứ, hem phải gặp ai cũng yêu đấu á, yêu sao để người khác nhìn vào dc dc 1 chút chứ quá khác người thì hem có kham nổi | |
| | | King of Loves Thành viên rất chi là chăm ngoan
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 1318 Age : 35 Đến từ : Đà Lạt Châm ngôn sống : Đừng ném lời cho gió nếu như không biết được gió sẽ đi về đâu! Số lần được cám ơn : 22 Điểm : 56168 Ngày tham gia : 20/12/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: Hai lúa là em Hài hước: (9/10) Nội tâm: (7/0)
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 8:36 pm | |
| Có lẽ với rất nhiều người, tuổi tác là một vấn đề gì đó thật lớn, một rào cản khó xóa bỏ trong tình yêu, và quả thật nó là một rào cản. Nhưng có lẽ với Tony, cái rào cản khó vượt qua nhất có lẽ là xây dựng lại niềm tin đã bị mất đi ở một người. nếu bạn cảm thấy rằng mình cần có người đó trong cuộc sống của mình, biết gìn giữ trân trọng tình yêu đó, bạn sẽ thấy chẳng có gì là không thể cả. Mỗi người sinh râ đều có một trái tim, và khi trái tim ấy gặp dc một nửa còn lại của mình thì tất yêu nó sẽ tìm đến với nhau thôi. Cảm ơn các bạn đã chia sẻ với mình những điều thật tốt đẹp, mình đang rất hạnh phúc và mong rằng các bạn cũng sớm có được niềm hạnh phúc của riêng mình. Tình yêu cần có nhiều điều, nhiều thứ để suy nghĩ, để cố gắng và cũng để lo sợ, phân vân, với Tony tuổi tác chỉ là một gam màu trong tình yêu của mình, có nó bức tranh mơ ước kia sẽ đẹp hơn thêm, giản dị thoy nhưng cần lắm bạn ạ! | |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 8:53 pm | |
| |
| | | YSL_TINA25 Thành viên rất chi là chăm ngoan
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 1485 Age : 41 Đến từ : thế giới của những vi sao Châm ngôn sống : Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu Số lần được cám ơn : 41 Điểm : 57011 Ngày tham gia : 02/11/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 6/10 Hài hước: (1000/10) Nội tâm: (7/10)
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 9:19 pm | |
| - lethilinh29kb đã viết:
- có chứ , có chứ , tình yêu mà không phân biệt tuổi tác , thì làm ì mà có cái tiêu đề như trên đây .òi , mà ko phân biệt tuổi tác , sao ko có bà nào cỡ 60 lấy cậu 18 tuổi nhỉ ...... , đôi khi cũng phải xem lại , thời nay vàng giá cao lắm , tình yêu đôi khi cũng sinh dc vàn á , chả ai biết dc , mai phải đi kiếm 1 bà quả tỉ phụ cưới mới dc , tình yêu lớn mà
Tuổi tác chỉ là một con số thôi you à,quan trọng là ở hai người kìa mà bài này chỉ có cách nhau 2 tuổi thui,mà you làm gì hóa to thế,trước khi trả lời đọc khi một chút nhe you. sao ko có bà nào cỡ 60 lấy cậu 18 tuổi nhỉ có đó you,tin tức xã hội nên quan tâm 1 chút đi,ở ngoài có mà đầy ấy.thế kỉ 21 rùi you nên theo kịp thời đại,không thôi bị bỏ lại ở đàng sau,tội ghê | |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 9:27 pm | |
| |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác Wed Jan 13, 2010 9:27 pm | |
| |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Tình iu k phân biệt tuổi tác | |
| |
| | | | Tình iu k phân biệt tuổi tác | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| Latest topics | » Dòng Video YouTube ĐỌC THƠ & THƠ (2)Yesterday at 9:49 pm by Nguyễn Thành Sáng » Dòng Video Youtube Ngâm Nga Thơ & Đọc ThơMon Oct 28, 2024 1:52 pm by Nguyễn Thành Sáng » Dòng Thơ VideoFri Oct 25, 2024 4:24 pm by Nguyễn Thành Sáng » Dòng Thơ Trích Đoạn (tiếp theo)Mon Oct 14, 2024 12:54 pm by Nguyễn Thành Sáng » Một Thoáng Ở Con TimSat Aug 24, 2024 12:01 pm by Nguyễn Thành Sáng » NHẤT LANG THƯ QUÁN -------------------------- Dòng Thơ Nhạc Trích ĐoạnWed Aug 21, 2024 12:17 pm by Nguyễn Thành Sáng » Nha trang ơi / anh nhớ em nhiều lắmFri Mar 08, 2024 4:31 pm by maylangdu » Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện TìnhThu Jan 25, 2024 4:38 pm by Nguyễn Thành Sáng » Thơ Hay NgắnSun Jan 14, 2024 1:28 pm by Nguyễn Thành Sáng » Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây…Sat Dec 23, 2023 4:57 pm by Nguyễn Thành Sáng » Khúc Nhạc Tình Buồn – 2Sat Dec 16, 2023 4:36 pm by Nguyễn Thành Sáng » Khúc Nhạc Tình Buồn - 1Fri Dec 08, 2023 4:50 pm by Nguyễn Thành Sáng |
Thống Kê | Hiện có 121 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 121 Khách viếng thăm :: 1 Bot Không Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 315 người, vào ngày Fri Oct 18, 2024 5:48 pm |
Statistics | Diễn Đàn hiện có 11096 thành viên Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: donguyen23
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 78569 in 8027 subjects
|
Đăng ký nhận thư mới qua mail | |
|