Em ...
Anh khờ quá ... phải không em?
Anh tự vun vén cho tình cảm của mình... thế nhưng anh lại quên mất rằng ... tình cảm ấy chỉ xuất phát từ phía anh thôi...
Anh tự đánh lừa mình : rằng "tình cảm cho đi thì sẽ được đáp trả"... mà không nghĩ rằng điều ấy sẽ khiến em khó xử đến mức nào...
Anh tự cho phép mình quan tâm tới em... mà không biết rằng, điều ấy hẳn sẽ làm em cảm thấy khó chịu...
Anh tự mình tiến sâu vào ảo tưởng... rằng những tin nhắn..., những câu chuyện, những lời chúc... có thể sẽ đưa chúng ta lại gần nhau hơn.. dẫu biết dằng... điều ấy là không thể...
Em à... anh thật ngốc, đúng không em? Anh ngốc nghếch đến mức tự cho phép tình cảm của mình lớn dần thêm... mà chả cần biết đến em như thế nào... chắc em sẽ giận anh lắm, đúng không?
Anh biết anh sai, anh sai khi cứ cố gắng liên lạc thường xuyên với em, để rồi tình cảm cứ vun vén dần... để rồi tự bản thân anh chẳng thể làm chủ được tình cảm của mình... anh muốn nói với em nhều lắm chứ. Anh muốn nói... rằng anh nhớ em, thương em... nhưng khi gặp em anh lại chẳng thể nói được. Anh hiểu nếu anh nói ra thì mọi việc sẽ như thế nào..., bởi vì thế... anh chọn cách im lặng... Anh im lặng để anh còn được gặp em, còn được nói chuyện, trao đổi với em... ít ra là như thế..., và anh chọn cách im lặng để em khỏi phải khó xử, bởi anh biết tình cảm được anh vun vén lên cũng chỉ từ anh thôi... Chỉ từ anh thôi thì làm sao có thể tốt đẹp được phải không em... Anh quên mất rằng em cũng có khoảng trời riêng cho mình... anh quên mất rằng... anh đâu là gì của em... anh quên mất dù sao anh cũng chỉ là học trò thôi... mà học trò thì sao có thể...
Khờ quá đi mất... em nhỉ! Tự anh vun vén tình cảm cho mình, mà chẳng biết được rằng thứ tình cảm đó... ai sẽ nhận... và ai sẽ đáp trả... anh không trả lời được, đúng ra là anh không dám tự mình trả lời... vì anh biết, anh muốn tình cảm của mình đến với ai,... nhưng chính anh cũng biết người ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết được điều đó...
Em à... liệu rằng cứ im lặng mãi có tốt hơn không nhỉ?... ngốc quá đi... sao lại đi hỏi em cơ chứ...cứ nên như vậy... anh không nói ra... có khi còn giữ lại được tình bạn...Anh biết, em chỉ xem anh làm bạn! Anh biết điều đó... và anh cũng từng bắt bản thân anh phải có cùng suy nghĩ ấy với em... 1 người bạn, như thế sẽ tốt hơn!... nhưng... em à, anh không thể... anh không làm được điều đó, anh cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa... trước đây, anh có thể ép mình làm mọi thứ nếu muốn... nhưng sao lần này...
Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau chứ...trên lớp ấy... anh không nghĩ rằng em lại để lại ấn tượng sâu sắc trong anh đến như vậy... rồi cái hôm lớp mình đi liên hoan trước kỳ nghỉ hè... em còn nhớ không... "lời của gió"... em làm anh nhớ... kể từ hôm ấy... Những kỷ niệm ấy... anh sẽ không bao giờ quên, bởi vì trong tim anh vẫn dành một phần cho em... tuy rằng anh biết điều đó với em là không thể... nhưng anh...
Anh quên mất rằng trong em vẫn còn hình bóng của "ai đấy"... anh xin lỗi... anh vô tâm quá đúng không... đáng lẽ khi anh biết em đã có... thì anh nên dừng lại...để rồi bây giờ, chính bản thân anh cũng cảm thấy khó xử... Quên em? hay vẫn nhớ tới em... Anh biết làm sao bây giờ... Quên em ư? như thế thì anh vô tâm quá... anh không thể tự lừa tình cảm của bản thân để cho phép quên đi một người mà mình thầm mong trộm nhớ... nhưng mà... Nếu anh vẫn cứ nhớ, cứ thương... thì mọi việc liệu rằng sẽ đi đến đâu?... tình cảm chỉ đến từ phía anh thì làm sao có kết quả được?... còn em thì sao... em lại thêm khó xử.. lại phải nghĩ rằng mình có lỗi...Nhiều khi muốn đến bên em nói lời xin lỗi... nhưng xin lỗi em về điều gì chứ? biết nói sao với em đây? và nói cái gì... sẽ thật nực cười phải không em?...
Em không có lỗi... bởi nếu không có anh, không quen anh, và anh không để ý tới em thì đã không phải khó xử như hôm nay... đúng không em. Anh chỉ muốn mọi việc trở lại bình thường, anh muốn quay về cuộc sống trước đây của anh...cuộc sống như khi anh chưa từng quen em... chưa từng có một chút tình cảm nào nảy sinh... như thế thật hay biết bao... vì như thế anh sẽ không phải làm em khó xử nữa... Nhưng mà... làm sao để trở về với cuộc sống ấy bây giờ, anh không thể nhấn chìm tình cảm của mình vào quá khứ được... cũng không thể tự mình đánh lừa bản thân... Anh hay quan tâm tới em... anh nghĩ là em biết điều đó, nhưng em à... trước đó anh không nghĩ rằng sự quan tâm ấy lại dễ dàng trở thành tình cảm sâu đậm đến vậy... quen một người thật dễ... nhưng sao để quên đi một người lại khó đến như vậy... Anh đã cố để quên đi mọi thứ... anh không dám nhắn tin cho em nữa... vì anh sợ sẽ lại làm em buồn... nhưng mà... anh thấy nhớ "ai đấy", nhớ lắm. anh chỉ muốn chạy đến bên người ấy...một vòng tay ấm áp và những lời yêu thương. Anh chợt giật mình, bởi anh đang nghĩ về một thứ quá xa vời, một thứ mà sẽ không bao giờ anh có được...
...
... Có lẽ đến lúc anh phải tập dần với thói quen không có em rồi... Đã qua rồi những dòng tin nhắn, những câu chuyện vui mình thường hay kể cho nhau, những lời chúc tốt đẹp đến từ em... những lời an ủi... động viên... Đã qua rồi cái buổi chiều mình cùng đi chơi... buổi chiều hôm ấy... anh nhìn em... nhưng lòng anh... bởi anh biết, em không dành cho anh! đã qua rồi những kỷ niệm, những giờ phút được gặp em, nói chuyện với em.. được nhìn thấy em cười... được nghe em nói... Đã xa rồi...
Em à... tất cả chỉ còn là quá khứ... anh phải để quá khứ trôi đi... anh không níu kéo lại được,anh không đủ sức? hay anh không có quyền để níu giữ tất cả... tình cảm của anh... có lẽ cũng đành theo nó trôi đi vậy... xót xa lắm...nhưng biết làm sao đây... anh không thể níu kéo mọi thứ... càng không thể mong chờ bất kì một điều gì đấy từ em... Anh không thể làm đảo lộn cuộc sống của em được.. em còn phải học, còn nhiều việc phải lo cho tương lai của mình, em còn gia đình, còn bè bạn... Chỉ mong sao... em luôn hạnh phúc, luôn thành công trên con đường mà em đi...
Anh muốn bình yên nhưng... có lẽ anh không nhận được... cuộc sống của anh đầy sóng gió, mọi việc tưởng chừng như thận lợi nhưng rồi cứ bị ngắt quãng dần... anh cũng không biết mình nên làm gì nữa...Mọi cố gắng dường như dần trở nên vô vọng... đành nhắm mắt cho mọi việc trôi đi... đến đâu thì đến... Anh sẽ cố gắng để quên... quên đi tất cả... sẽ cố gắng để xóa nhòa hình ảnh của em trong tim anh... anh sẽ cố gắng, vì em...
Anh ước sau một giấc ngủ anh sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều... anh ước giấc ngủ ấy không bao giờ tỉnh lại... để anh không phải tập quên em... để trong giấc ngủ dài ấy... anh vẫn có thể được nhớ em... được quan tâm tới em... được chia sẻ mọi điều với em... để anh không phải vứt bỏ tất cả vào quá khứ...
Mong em luôn được bình an, cầu mong cho mọi điều tốt đẹp nhất sẽ luôn đến với em!...
(thongeuro@yahoo.com)