Bỗng dưng ena da diết, cồn cào, e sợ sẽ phát điên lên mất. E đã trải qua những ngày ko có a, nhớ về a âm thầm, e vẫn chịu đựng đc điều đó nhưng sao h lại thấy khổ sở thế này! h nếu đc 1 điều ước e chỉ mong sẽ đc đứng cạnh anh và hét to, à ko chỉ thủ thỉ để mình a nge thấy thui:
"EM YÊU ANH".
Đêm giaothừa đã rất nhiều lần e định nói câu nói đó nhưng đứng tr'c ng mình yêu nói câu đó khó thật. Trong ty 3từ ấy là wan trọng nhất thế mà e luôn nhút nhát, ko tự tin nói câu đó. Hixhix!!!
Trước đây a hay nói, hay cười với e. Vậy mới đúng là a chứ. Sao h a im lặng vậy. E ghét sự im lặng. ko cần biết lí do vì sao nhưng hỏi a ko trả lời làm e bực mình. E ghét a! Ghét cái cách a đối xử ntn với e. Thà a mắng hay chửi cho e 1trận còn hơn a im lặng. E ghét a! Thật đấy! Vậy tại sao e .... ko thể thôi ngĩ về a nhỉ? Dù ở bên a chỉ có sự im lặng or đau khổ thì e vẫn chấp nhận. Tại sao nhỉ? E ghét a, ghét chính bản thân mình ko thể thôi .................................YA!
Đôi khi e muốn mình bé lại để ko fải suy nghĩ nhìu chuyện fức tạp như bây giờ nhưng e rất sợ khi bé lại sẽ quên mất những kỷ niệm về anh, có anh!