Giận hờn là bệnh muôn thuở của những đôi lứa iu nhau. Một cách nào đó,
“giận” cũng là một thứ gia vị làm ngon món canh tình cảm, tuy nhiên, nếu nêm
nếm quá tay, tình cảm có nguy cơ gặp sóng gió. Lúc ấy, dù có cố tìm mọi cách
cứu chữa nhưng món canh tình cảm sẽ không còn ngon như lúc đầu. Năm mới, cần
thiết lắm để những nỗi buồn ở lại...
Con trai bắt đầu mơ về những điều ước
Ấy à, thật sự trước giờ tớ chưa từng tin vào chuyện cổ tích bởi vì tớ là
“đứa con trai khô như bò khô” (danh hiệu ấy phong tặng tớ). Nhưng hôm nay, tự
nhiên tớ khác.
Tớ chỉ mong có một ông bụt, bà tiên hô biến tớ thành một nụ cười đậu trên
môi ấy. Bởi vì chiều nay, ấy giận tớ, đôi mắt buồn buồn, cái mặt quạu đeo,
chẳng thèm nói với tớ lấy một tiếng. Tớ đã làm đủ mọi cách để ấy chịu nở một nụ
cười tha lỗi mà vẫn vô phương, thế là tối nay tớ đành ngồi hì hụi gõ một
wishlist nhân dịp cuối năm.
Tớ muốn được biến thành chiếc nhiệt kế có thể đo nhiệt độ nụ cười. Ấy vừa mỉm
cười vui vẻ đó rồi lại nhanh chóng làm mặt giận ngay, nhiệt độ niềm vui thay
đổi 23 lần/ ngày khiến tớ lúng túng. Ước gì tớ hiểu được đằng sau nụ cười, câu
nói, ấy thực sự nghĩ gì. Ước gì tớ có thể phân biệt được khi nào con gái nói có
là không, khi nào thì nên hiểu rằng những điều ấy phát ngôn đúng là những gì ấy
muốn.
Tớ ước được biến thành một chiếc gương để những lúc ấy giận dỗi, ấy có thể
soi mình để thấy rằng ấy chẳng giống chút nào với ấy xinh xắn hằng ngày. Tớ
cũng muốn ấy biết rằng, mỗi lần ấm ức, trán ấy lại có một nếp nhăn đáng ghét.
Đôi lúc, tớ muốn được biến thành mặt nước để có thể rung rinh trước những
câu chuyện tình yêu lãng mạn buồn buồn trên phim, những tình huống bên ngoài
cuộc sống làm ấy nước mắt vắn dài. Bởi vì tớ là một đứa con trai, ít sụt sịt
trước những điều cảm động, nhiều khi lại khiến ấy bực mình, cho rằng tớ thật...
không có trái tim L. Thực ra thì, tớ để dành nước mắt để khóc trong lòng mỗi
khi ấy chẳng thèm quan tâm đến tớ vì những chuyện không đâu. Tớ không khóc vì
tớ muốn mình thật bình tĩnh, tìm cho ấy một chiếc khăn giấy và vỗ về cô nàng
mít ướt của mình.
Tớ cũng muốn biến thành một chiếc máy MP4, có thể xóa tất tần tật, những
điều ấy nói khi tức giận làm tớ đau...
Tớ ước nhiều điều lắm, nhưng chắc chắn những điều này chẳng thành hiện thực
đâu, tớ vẫn là tớ, đứa con trai “khô như bò khô”, vẫn làm ấy giận dỗi mỗi ngày.
Thôi thì tớ ước điều đơn giản hơn: ước gì 365 ngày sắp tới, tụi mình sẽ không
mất 12 giờ/ ngày cho chuyện giận hờn để tớ có nhiều thời gian quan tâm đến ấy
hơn, ấy nhỉ!
Kí tên
MỘT CHÀNG TRAI BẮT ĐẦU LÃNG MẠN
"ST"