alone_cute_27 Thành viên mới
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 9 Age : 35 Đến từ : lào cai Châm ngôn sống : để vẽ nên bức tranh về cuộc sống ta cần 1 chút màu đen Số lần được cám ơn : 0 Điểm : 52909 Ngày tham gia : 31/05/2010
| Tiêu đề: chỉ là quá khứ thôi Mon May 31, 2010 10:16 am | |
| ANH À!
Đã lâu lắm rồi em mới lại muốn viết cho anh. Lại nhớ về anh…
Em thật khờ phải không? Mình chia tay cũng đã gần 3 tháng rồi nhỉ. Anh có còn nhớ chút gì vể VỢ NGỐC của anh không? Hay ở nơi ấy công việc, gia đình và bạn bè cùng với bao thăng trầm của cuộc sống làm anh quên em – quên một kí ức buồn mất rồi. Ừ nhỉ, Hải Phòng nơi đấy không có em. Thế giới không còn bóng hình Nguyễn Hồng Nhung. Có bao giờ anh thấy cô đơn?
Anh đừng hiểu lầm nhé. Em viết thư này không phải vì em còn yêu anh. Không phải dành cho anh. Em viết cho em thôi. Bởi em nhớ quá, cái Nhung khi còn được yêu và biết yêu. Anh là cả quãng đời sinh viên của em. Quãng thời gian đẹp nhất với 1 con người phải không? Sao anh lại ra đi? Vì em đuổi anh đi? “ Sao không giữ em lại?” anh còn nhớ câu hỏi mà em đã từng hỏi anh lúc mới chia tay? Anh bảo anh không thể. Không thể? Anh không thể sao lại ôm em vào vòng tay tham lam của mình? Phải rồi vì sao ta yêu nhau? Vì em tán anh? Vậy là lỗi tại em rồi. Em đâu có quyền hận anh. Em cũng đâu có hận anh. Em chỉ buồn thôi. Vì anh đi rồi!
Còn 7 ngày nữa là tròn 3 tháng mình chia tay. Anh không nhớ ngày đó đúng không anh? Phải rồi, trong cuộc đời chẳng thiếu sự lãng quên. Em cũng chỉ là một trong những quên lãng vô tình lướt qua trong cuộc đời anh. Có lúc nào anh giận em không Quân? QUÂN cái tên em vẫn cấm mọi người nói đến, sao lại vô lý vậy nhỉ. Em đang nhắc tên anh. Anh sẽ hắt hơi chứ? Chỉ là để khẳng định em vẫn tồn tại. Em ở đây. Không còn là của anh. Không vì anh. 2 năm 6 tháng ở bên nhau. Tình yêu đã chết. Nó chẳng thể tiến lên được nữa. Mãi mãi là 2 và 6 mãi mãi là con số em căm gét trong cuộc đời. Không liên quan đến anh, em vẫn thích con số 7 mà. Cô đơn và kiêu hãnh. Kiêu hãnh ư? Em đã khóc vì anh. Để cho anh thấy tất cả nội tâm của mình. Vậy em có tư cách gì nói đến từ kiêu hãnh cơ chứ. Em yếu mền trước anh và đã từng vì anh ! Em sẽ sống tiếp thôi. Người bình thường chẳng ai chết vì yêu. Em không phải người đặc biệt, em bình thường, lẫn trong muôn vàn người bình thường khác. Vô tình lạc vào cuộc đời anh, chỉ là vô tình thôi. Và số phận đã làm công việc của nó, đuổi em ra khỏi nơi không thuộc về em. Mãi mãi không thuộc về em.
Anh không phải là một vị thánh. Anh không hoàn hảo : anh có bụng bia, anh không có trí tiến thủ, anh phụ thuộc vào gia đình, anh không quyết đoán, không giàu có, anh khô khan, anh không hiểu em… em vẫn biết! Nhưng để làm gì? Bởi trái tim em đâu có sáng suốt. Em cần anh lúc nào cũng cần anh. Bởi vì em yêu anh. Đã từng yêu anh!
Anh sẽ khóc chứ nếu có thể đọc được những dòng này? Bởi em đang khóc. Khóc giữa cơ quan. Cũng giống như đã từng khóc giữa bao nhiêu người xa lạ trong đoàn tàu tiến gần về hải phòng nhưng xa lìa anh. Giống như từng khóc ngon lành giữa lớp vì… giận anh. Nước mắt cứ rơi giữa đường vì 1 ngày không còn được ở bên anh… xa lắc. Khi mình chia tay em cũng khóc, là những giọt nước mắt thấm qua chăn, là những tiếng nức nở bị nén lại giữa 2 kẽ răng. Nhung có thể khóc ở bất kì đâu vì anh. Nhưng trong gia đình thì… KHÔNG. Em yêu họ hơn anh, họ sẽ không phải buồn khi em buồn vì anh, hay nói đúng hơn là gián tiếp vì anh. Anh à! Anh biết chứ : Em đã từng khóc rất nhiều vì anh. Bây giờ vẫn vậy. Nhưng anh không quan tâm nữa rồi. Anh sống cho riêng anh thôi!
Tại sao em không thể quên anh? Tại sao em không thể yêu người khác? Em không muốn khóc vì anh nữa. Em không muốn. Không muốn. “Mày có nghe thấy không Nhung? Dừng lại đi. Đừng quay đầu về phía sau nữa. Dừng lại đi vì mày có thể mà. Có thể ư? Có thể như thế nào? Mày đã yêu và giờ mày phải trả giá. Chẳng vì cái gì. Chỉ vì mày là Nhung thôi.” Đã bao nhiêu lần em hét lên với bản thân như vậy. Nhưng em đã tự nhốt mình lại rồi, trong 1 cái hộp lớn trong suốt, và chẳng thể nghe thấy gì cả. em sẽ trượt mãi xuống trong tình cảm. Không phải vì anh. Vì em là Nhung. Có vậy thôi.
Người ta bảo em thờ ơ. Em dễ quên. Phải rồi, em cũng thấy em là người như vậy. Em quên tất cả khi không cần thiết. Lúc cần thiết cũng vẫn quên. Cần và không, anh đều không phải. Anh là gì? Là gì? Mà em không thể quên anh? Không nhớ mọi lúc. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Tim chợt nhói đau. Thỉng thoảng cũng vẫn là không quên. Ak không, là chưa quên chứ nhỉ. Em sẽ quên. Chỉ hơi khó khăn 1 chút thôi. Nhung đã từng nói, chẳng có gì Nhung không thể làm được. Không có gì. Vì những việc Nhung không làm được Nhung sẽ không làm. Lựa chọn khôn ngoan. Em không muốn quên anh. Sao vẫn phải quên?
Em có phải nhắc lại một lần nữa không nhỉ? Anh đừng hiểu lầm nhé: EM KHÔNG BUỒN VÌ ANH. Em biết cuộc sống vẫn trôi. Em vẫn là em. Không phải em của ngày xưa. Không còn là Nguyễn hồng Nhung của anh. Nhưng vẫn là Nguyễn Hồng Nhung, em đã khác. Em biết. Có lẽ sẽ không tốt hơn lên đâu. Nhưng em chấp nhận bản thân mình. Em đã biết yêu em hơn rồi. Anh đừng lo cho em nữa nhé. Đừng gọi điện hỏi thăm sức khỏe, công việc, gia đình hay bất kì cái gì liên quan đến em nữa, đừng nhắn tin, cũng đừng buzz khi em onl bởi em xóa nick anh rồi. Anh biết không! Em đã nói dối đấy. Em không cần một người anh trai nữa đâu. Điều duy nhất bây giờ anh có thể làm cho em là để em một mình, bình yên. Cái hộp em tự nhốt mình, sẽ có người giữ chìa khóa. Chẳng cần anh giúp em phá cửa. Em sẽ tự ra!
Chúc anh bình yên. Chúc anh hạnh phúc. Hãy luôn là anh nhé !
Tạm biệt anh ! Tạm biệt mối tình đầu! | |
|
maylangdu Thành viên đặc biệt
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 3704 Age : 37 Đến từ : Tiền Giang Châm ngôn sống : Hãy cố mà quên để chúng ta là bạn! Số lần được cám ơn : 70 Điểm : 60134 Ngày tham gia : 28/07/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: Hài hước: (8/10) Nội tâm: (7/10)
| Tiêu đề: Re: chỉ là quá khứ thôi Tue Jun 01, 2010 11:01 am | |
| alone thân mến! Đọc lá thư của bạn mình cảm thấy có một nổi buồn trong bạn, một chút gì tiếc nuối, một chút mâu thuẩn nhớ hay quên, nhưng bạn lại là người cứng rắn. Có đôi khi chia tay rồi, một người muốn xóa bỏ tất cả những gì liên quan đến người củ thế mà người ấy vô tình ... không biết. Người ấy ... vẫn dành những câu chào, những dòng tin nhắn .... không biết để làm gì? Có lẽ quá khứ đã đi qua, hiện tại vẫn chia con đường ấy thành hai ngã. Người ấy muốn ... làm một người tình cờ quen biết .... alone nhỉ? Có lẽ bình yên sẽ mang đến cho cả hai những dư vị của ngày qua, và một ngày nào đó khi bước ra "cái hộp" của bạn, bạn sẽ có được chàng hoàng tử của mình bạn nhé! Từ đó bạn sẽ không còn "alone" để có cơ hội buồn nữa.Chúc bạn hạnh phúc! | |
|