Say sưa lắng nghe những âm thanh trong trẻo ấy. Có đôi khi khúc nhạc vút cao lên như chạm đến bầu trời thăm thẳm...
Căn nhà lớn nằm trong khuôn viên thành phố, ngày ngày dòng người tấp nập đi qua. Có lẽ cũng đôi người dừng lại nhìn ngắm và ao ước được sống trong đó một lần. Nhưng rồi quên ngay và lại đi qua tiếp. Căn nhà rộng lắm mà cũng đơn chiếc lắm.
.
Bao quanh ngôi nhà là một khu vườn rộng. Đủ các loại hoa. Rực rỡ.? Không. Úa tàn vì chẳng có ai chăm sóc. Lối món dẫn ra vườn cũng phủ kín cỏ rêu. Chẳng biết được có mấy người sống trong căn nhà này mà quạnh quẽ thế. Mặc. Căn nhà vẫn chống chọi với thời gian.
Ngược lên trên tầng ba. Một căn phòng có cửa sổ nhìn ra đường bao giờ cũng đóng. Rèm kéo im ỉm suốt ngày. Thế mà vẫn có người trong ấy. Bởi đôi khi có nghe tiếng dương cầm. Dư dương nhưng buồn bã. Chất chứa một nỗi cô đơn lắng đọng.
Hôm nay, như mọi ngày, lại phải đi bán hoa hồng. Chỗ ngồi thường xuyên bên dưới căn nhà rộng lớn ấy. Nơi có rất nhiều người đi qua và ắt hẳn là sẽ có khách mua. Nhưng dòng người cứ đi mà không hề bận tâm đến những bó hồng thơm ngát. Dường như chẳng ai còn thiết đến thiên nhiên.
Mắt díp lại. Tối thức khuya là thế đấy. Nhưng không thức chăm hoa thì ai chăm cho? Hoa không bán thì lấy gì mà ăn?Mi mắt sụp xuống. Lưng dựa vào tường. Nón kéo che mắt. Giấc ngủ sẽ đến rất nhanh cùng hương thơm của những đóa hồng trước mặt.
Giấc ngủ đến kéo theo cả những tiếng đàn trầm trầm lặng lẽ. Mắt hơi hé ra. Tai lắng nghe những âm thanh của đàn dương cầm chầm chậm nhả từng phím một. Nhẹ nhàng mà buồn sâu sắc. Ngây người. Hương hoa cũng dường như lắng lại để nghe tiếng đàn. Tay lướt rất mềm để từng nốt nhạc uyển chuyển buông lơi hoàn chỉnh những giai điệu buồn thăm thẳm lọt vào tai kẻ đứng ngây người giữa những đóa hồng cũng như ngừng thở.Tiếng dương cầm sao hiền thế? Dịu nhẹ, bình yên. Lâng lâng trong thiên đường của mùi hương và tiếng nhạc, bao mệt mỏi chợt như tan biến. Nhắm mắt lại để dòng nhạc ấy rót mật vào tai. Không bỏ sót dù chỉ là một nốt.
Tiếng đàn nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nhìn lên. Cửa sổ đóng. Rèm buông. Không biết người trong buồng ấy là ai nhỉ? Như thế nào mà tiếng đàn hay đến thế? Trong trẻo, nhưng trầm lặng và đượm buồn. Hay như một nghệ sĩ dương cầm thực thụ. Ngẩn ngơ. Thở dài nhìn vào những đóa hồng trải ra trước mặt. Chẳng có ai mua.
Chiều. Vẫn còn có những người yêu cái đẹp. Hồng đã bán gần hết. Còn vài đóa, định bán nốt như nghĩ thế nào lại thôi. Nhìn lên cửa sổ có tấm rèm cửa màu xanh. Đặt những bông
hồng thật gọn vào cạnh cổng. Người ấy sẽ nhìn thấy và sẽ lấy lên thôi. Mỉm cười.
Sáng hôm sau. Ra thật sớm vì nôn nao muốn biét những đóa hoa có được nhân hay không. Cánh cổng chỉ vương một cánh hồng ở lại. Chắc hẳn người ấy đã lấy hết hồng lên rồi. Liệu người ấy có biết người tặng hoa là ai không nhỉ? Suốt cả ngày hôm ấy cứ nhìn lên cửa sổ trên cao mãi, cứ hy vọng sẽ có ai hé cửa ra và nhìn xuống dưới, gọi hay làm gì đó. Nhưng vẫn chẳng có gì.
Chỉ có tiếng dương cầm là vẫn dịu dàng như thế. Hôm nay, những khúc nhạc nhẹ nhàng mà dài hơn hôm qua, không bị mất nửa chừng. Say sưa lắng nghe những âm thanh trong trẻo ấy. Có đôi khi khúc nhạc vút cao lên như chạm đến bầu trời thăm thẳm. Nhưng có đôi chỗ lại thánh thót, trong veo như tiếng vỡ của sao băng. Và dào dạt như suối chảy, và mềm mại như lụa bay. Lung linh như cả một dải ngân hà trong khúc nhạc. Những thanh âm thiên đường ấy nhốt con người ta vào cõi mộng.
Tiếng đàn dừng rồi vẫn bồi hồi ngơ ngẩn. Suốt cả ngày hôm ấy chỉ ngong ngóng tiếng đàn vang lên. Nhưng tiếng đàn như đã có dự định. Chỉ vang lên một lần trong ngày vào buổi sang. Không bao giờ có đến lần thứ hai. Chẳng nhẽ đánh đàn mất nhiều công sức đến thế? Sao người ấy không đánh thêm một khúc cho ở dưới này nghe với? Nhìn lên. Cửa sổ vẫn đóng im ỉm. Người ấy bệnh hay sao mà không bao giờ mở cửa? Mở cửa ra đi, để người dưới này được thấy người trên, nghe được tiếng đàn của người trên ngọt dịu.
Chiều tối. Hoàng hôn lặng lẽ phủ kín các nẻo đường. Phải về thôi. Hoa hồng còn nhiều quá. Để lại cho người trên nhiều một chút. Được khích lệ tinh thần, có lẽ người ấy sẽ chơi đàn lâu hơn nữa.
Những đóa hồng ngậm sương đêm nằm yên bên cánh cổng. Người về.
*****
Ngày mỗi ngày đều để lại những đóa hồng bên cửa và người ấy đều lấy lên. Vui lắm. Cảm giác như có được một người bạn thân thiết vậy. Dù cho người ấy không hiện hữu bên mình. Nghe những khúc nhạc thiên thần ấy thì tất cả đều tan biến đi, chỉ để lại những gì là mộng tưởng. Cuộc đời sẽ đẹp trở lại. Hoa hồng sẽ rực rỡ hơn.
Nhưng tại sao người ấy không mở cửa ra nhỉ? Dù chỉ một lần thôi. Thật rất muốn nhìn thấy cái con người tài hoa sau cánh cửa và tấm màn xanh kia lắm. Chắc hẳn sẽ rất đẹp đẽ và dịu dàng.
Hôm nay lại đến. Chờ đợi tiếng đàn mà không thấy. Những đóa hồng hôm qua vẫn còn vương *** như chẳng ai cần. Sao thế nhỉ? Hay người ấy không nhìn thấy? Hôm nay phải để lại nhiều hơn. Để lại gần một nửa số hoa muốn bán, đỏ rực thơm ngát cả một vùng. Có cảm giác khu vườn trong kia đang sống lại.
Ngày hôm sau quay lại. Hoa nát bấy như có người dẫm lên. Lao đến bên những đóa hoa dập nát, gần như không khóc được khi cầm một bông và cánh hoa rụng hết chỉ còn trơ nhụy. Lặng lẽ ôm hết mớ hoa nát ấy thất thểu đi về. Người đi trên đường có vẻ ngạc nhiên khi thấy một kẻ điên khùng mất hồn như thế. Những cánh hoa ghi dấu lại con đường đến ngôi nhà có tiếng dương cầm.
Sẽ không trở lại đó nữa đâu! Gió cứ cuốn hết cánh hồng đi đi, cuốn cả hồi ức nữa! Muốn quên, sẽ quên. Căn nhà và tiếng dương cầm không xứng đọng lại trong tiềm thức. Sẽ quên.
Chợt băn khoăn. Tại sao người đó tự dưng lại vậy? Không phái người đó vẫn rất thích hoa hồng để lại hay sao? Hay là…phải rồi. Hẳn là người đó đã mở cánh cửa ra nhìn mà không biết. Và người đó thấy kẻ tặng hoa chẳng phải thiên thần, chỉ là một kẻ nghèo hèn bán hoa hồng dạo. Ngốc thật. Tiếng đàn sẽ không vang lên cho một kẻ như mình. Thì ra tiếng đàn trong trẻo ấy cũng vẩn đục như cái cuộc đời này. Không. Đừng trách tiếng đàn. Chỉ là do người chơi nó mà thôi. Tiếng đàn ấy vẫn dịu hiền lắm lắm.
Một tiếng phanh gấp của ô tô. Quay ngoắt người lại, để thấy được điều cuối cùng. Ánh đèn pha sáng lóa. Người đi đường nhốn nháo. Một con người ôm một bó hồng to nằm sóng xoài trên đường. Máu từ vết thương trên chân hòa lẫn vào màu đỏ sậm của bó hồng héo úa. Gió thổi mạnh. Những cánh hồng bay.
Ở ngôi nhà đã vắng tiếng đàn từ mấy ngay nay ấy, những người đàn ông đang bê một chiếc đàn dương cầm chất lên xe tải và ra đi. Một người phụ nữ thở dài. Bước từng bước lên cầu thang vào căn phòng trống trải thiếu vắng chiếc dương cầm, chợt nhìn thấy bậu cửa vẫn còn những đóa hồng đã nở, đã tàn, và cả những đóa hồng héo úa từ lâu lắm.
Mở cánh cửa ra, hất tẩt cả xuống. Hoa hồng trở về nơi nó đã được lấy lên. Những cánh hồng rụng rơi theo gió.
Cảnh cửa sổ khép lại. Và không bao giờ mở ra nữa.
<
st>