Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 cafe - em và anh

Go down 
Tác giảThông điệp
congchualolem_b
Thành viên mới
Thành viên mới
congchualolem_b


Tâm trạng : sad
Nữ
Tổng số bài gửi : 2
Age : 30
Đến từ : Âm ty
Châm ngôn sống : Yêu là một thứ xa xỉ mà ta k bao giờ có được
Số lần được cám ơn : 0
Điểm : 52446
Ngày tham gia : 15/07/2010

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
cafe - em và anh Left_bar_bleue0/0cafe - em và anh Empty_bar_bleue  (0/0)
Nội tâm:
cafe - em và anh Left_bar_bleue0/0cafe - em và anh Empty_bar_bleue  (0/0)

cafe - em và anh Empty
Bài gửiTiêu đề: cafe - em và anh   cafe - em và anh Icon_minitimeThu Jul 15, 2010 9:52 pm

Chiều, một chiều mưa buồn đong đầy bao nỗi nhớ. Từng hạt mưa bay bay trong gió rồi chợt đọng lại thành giọt trên cánh cửa kính như một chút vương vấn của lòng người với những quá khứ đã qua. Và những hình ảnh của một vùng kí ức xa xưa lại ùa về trong tâm trí. Lúc nào cũng vậy, mưa vẫn hay làm người ta nhớ, người ta thương và làm lòng buồn… Nhưng lại không ít người yêu mưa, phải chăng vì chính nhờ có nó mà con người mới không bao giờ quên được những gì đã qua, để rồi trong một phút giây nào đó trong cuộc sống xô bồ, ta dành một chút khoảng lặng để nhìn mưa và bỗng nhận ra rằng mình đã bỏ quên quá nhiều thứ, đánh mất quá nhiều và cần phải dừng lại để hưởng thụ những giây phút quý báu ấy.

Nó cũng vậy, nó rất thích mưa, buồn, vui, sung sướng, đau khổ… nó đều muốn san sẻ cùng mưa. Dường như chỉ cần được đứng trong mưa là nó có thể sống thật với chính mình, bỏ đi lớp mặt nạ vốn đã làm cho nó quá mệt mỏi. Ngày hôm nay, đắm mình trong điệu slow nhẹ nhàng, nó vừa nhìn mưa vừa ôm ấp trong tay ly café vẫn còn nghi ngút khói, trong lòng lại chợt dâng lên một cảm xúc gì lạ lắm, không đơn giản chỉ là hơi nóng của café hòa vào hơi lạnh của mưa để tạo cảm giác đang được chia sẽ nỗi lòng mà còn là… chút luyến lưu, tiếc nhớ…về một cái gì đó…xa lắm và mênh mang lắm…

Nó nghĩ tới anh, không biết giờ này anh sao rồi nhỉ? Anh cũng như nó, thích uống café, và có lẽ nhờ cái sở thích đó mà nó và anh thường hay cầm tay nhau lang thang cả ngày trời từ hết quán này đến quán khác chỉ để tìm kiếm một nơi pha café thực hợp khẩu vị. Cuối cùng thì cũng tìm ra, một quán nhỏ nép mình khiêm tốn trong căn hẻm, cũng không biết tự bao giờ nơi này trở thành “điểm hẹn không hẹn trước” của nó và anh. Chẳng cần điện thoại, chẳng cần đặt chỗ trước, cứ sáng ra là hai đứa lại đến đúng chỗ ngồi gần cửa kính, vừa lắng nghe tiếng nhạc êm đềm bên tai và vừa thưởng thức hương vị đặc biệt của café. Và cũng không biết tự bao giờ nó và anh đã không còn được trải nghiệm khoảnh khắc ấy.

Những ngày xa xưa đó dường như vẫn còn hiện hữu trong khoảng đâu đây gần lắm, bởi thế mà nó mới không đếm được thời gian đã xa anh. Nó chưa từng nghĩ rồi sẽ có lúc anh bỏ nó lại một mình bên ly café trong cảnh thương nhớ như thế này. Vì nó tin, nó luôn tin rằng tình cảm của anh dành cho nó là rất mãnh liệt và anh sẽ chẳng bao giờ có thể rời xa nó được. Và kết quả… nó đã quá chủ quan. Biết rằng anh vẫn yêu nó lắm, và nó cũng thế, đối với nó, chưa từng có một người con trai nào có thể mở được cánh cửa lòng nó, nó luôn khép mình với xung quanh để không ai có thể nắm được suy nghĩ của mình, nhưng từ khi anh xuất hiện thì… Cái vỏ bọc cứng rắn đó đã bị tan chảy và cũng bởi thế mà giờ đây lòng nó đang bị tổn thương vô hạn, cũng chỉ vì đôi phút sơ hở để cho anh bắt được trái tim.

Tình yêu vẫn còn hiện hữu, chưa bao giờ sứt mẻ, chưa bao giờ chia rẽ, vậy mà… Anh đã đành bỏ nó đi, để nó lại đơn độc bơ vơ giữa dòng đời, không còn ai có thể thấu hiểu cho nó nữa, không ai có thể làm chỗ dựa cho nó nữa… Anh cũng ác thật, anh đã bỏ nó đi quá sớm, lòng nó hụt hẫng vô cùng… Cũng một chiều mưa, cũng tại nơi này, nó đợi anh, đợi rất lâu và rất lâu… Những đợt sóng bồi hồi vẫn cứ trào dâng trong lòng nó, cảm giác lo lắng, sợ sệt một điều gì mơ hồ lắm… Và nó không ngờ cái cảm giác đó lại là điềm báo về sự tan vỡ… Chẳng thể nào ngờ được, anh đã ra đi, đi mãi không về… Tai nạn ác nghiệt đã mang anh đi… mãi mãi… và mãi mãi… Chỉ còn lại trong lòng nó một vết thương cứ nhức nhối mãi không thôi, từng mảng, từng mảng tâm hồn cứ đau buốt, tức tối và đau nhói khi mỗi đêm nó cứ thổn thức vì anh. Khi ấy, nó thấy mưa sao vô tình và tàn nhẫn quá, từng giọt mưa như từng vết cắt khoáy sâu vào lòng nó, cứ sâu dần…sâu dần…cho đến khi nó không thể chịu đựng được nữa, nó òa lên nức nở bên mộ anh…khóc và chỉ có khóc…những giọt nước mắt vô vọng rơi bên đôi bờ má… giá như anh vẫn còn thì anh sẽ lau khô cho nó, sẽ ôm nó vào lòng và chở che bằng đôi vòng tay ấm áp… Nhưng… anh nằm kia mà, dưới lớp đất dày hãy còn mới lắm, mà sao…mà sao chẳng thấy anh đâu cả, chẳng thấy ai đến bên nó cả… Nó mới chợt nhận ra rằng, anh đi thật rồi, xa nó thật rồi… và chẳng bao giờ anh về lại bên nó cả…

Thật khó lòng mà chấp nhận, nó không thích, nó không thích giấc mơ đó, nó ghét phải chịu đựng như thế một mình, nó cần có anh, cần anh bên cạnh để gánh cùng nó nỗi đau đó, và nó sẽ hạnh phúc lắm khi được vòng tay anh như những ngày xưa ấy… Nhưng sự thật vẫn là sự thật, có những điều ta không muốn chấp nhận nhưng vẫn phải đối diện. Và nó cũng vậy. Nó phải nhìn thẳng vào những gì đang xảy ra, tiếp tục sống, sống vì anh, vì nó, vì một miền kí ức luôn có anh bên cạnh… Những lần cùng lang thang trên phố…những cái nắm tay siết chặt bên nhau để cùng vượt qua thử thách…những lần dựa vào lòng anh…những lần được nức nở trên vai anh…những lần được anh nâng dậy khi bị vấp ngã trên đường đời… Đã xa rồi những kí ức xa xưa ấy…

Có lẽ ngay cả anh cũng không ngờ phải ra đi nhanh và bất ngờ như thế, và nó biết ở một nơi nào đó, trên thiên đường kia, anh vẫn đang nhìn nó, mỉm cười dịu dàng như những lần anh đến bên nó, mong nó sống vui và hạnh phúc dù không có anh bên cạnh, và có lẽ anh sẽ vui lắm nếu biết nó có thể tự mình đứng lên mà tiếp tục đi… Và như thế thì chắc sẽ tốt hơn, nỗi đau sẽ không nguôi ngoai trong một ngày một tháng, nó vẫn sẽ còn đó, nhức nhối mỗi khi trở trời, nhưng hãy đừng bao giờ chạm vào nó, như thế sẽ làm nó tái phát và có thể sẽ rất rất lâu mới được lành lặn trở lại, bởi thế mà cần phải nhìn về phía trước, sống và nhớ… để biết rằng mình không đánh mất những giá trị đích thực của cuộc sống… Nhớ và yêu anh lắm…

Vị đắng của café tan trên đầu lưỡi hòa vào vị mặn của nước mắt tạo thành một thứ thuốc xoa dịu những vết thương để rồi sau đó ta lại cảm nhận được vị ngọt thoang thoảng và nhẹ nhàng của đường (dù chỉ đôi chút thôi). Đôi lúc bạn sẽ bị tổn thương và sẽ có những vết thương rất rất sâu, sâu đến mức cứ ngỡ nó sẽ chẳng bao giờ lành lặn được. Nhưng sau cơn mưa là càu vồng, sau đau thương là hạnh phúc, sau nước mắt là nụ cười, tất cả sẽ qua đi, cần phải tiếp tục tiến về phía trước để được sống trọn vẹn từng ngày mà không hối tiếc… (phải thế không anh?).

Về Đầu Trang Go down
 
cafe - em và anh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Thư tình chưa gửi-
Chuyển đến