|
| tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! | |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 5:53 pm | |
| CÒN GÌ CHO TUỔI EM?
Người yêu ơi! Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em mong được gọi anh thế! Dẫu rằng giữa chúng ta, cả anh và cả em - chưa ai - dù chỉ một lần thốt ra lời yêu đương ngọt ngào ... Em biết và cả anh cũng biết! Ta trao nhau tất cả sự ngọt ngào của một tình yêu trong sáng nhưng cũng xiết bao gợi mở chân thành. Em đâu có ngờ rằng ngày hôm nay - chính niềm tin ấy đã giết chết em...! Đêm chia tay - đêm cuối cùng của niềm hy vọng. Em chưa kịp nói cho anh những điều thầm kín nhất của lòng mình thì anh đã vội xa em. Chao ôi! Lúc ấy em mới biết rằng mình đã xây một tòa lâu đài trên đống gạch vụn. Lý tưởng ảo ảnh mà em đang xây lên bỗng sụp đổ hoàn toàn. Em đã rơi từ trên cao xuống cái hố sâu thẳm của lòng người, chết chìm trong đó mà chỉ mình với mình thôi! Không ai hay! Em không tin và cũng không dám tin vào những gì đang xảy ra chung quanh mình. Tan vỡ! Chiếc ly pha lê đẹp tuyệt vời đã vỡ tan như tình yêu ngày nào anh dành cho em cũng không còn nữa . Trong cơn nức nở của lòng mình, em đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt cứ tuôn rơi ... Trước mắt em, mọi thứ mờ nhạt để rồi niềm đau ấy mỗi lúc một lớn lên... Trái tim em như đang chảy máu . Em cảm thấy thương mình hơn bao giờ hết! Em đưa tay áp lên ngực và tự dỗ dành mình như thể dỗ dành một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp... * * * Thời gian qua đi, em tưởng em đã quên được anh nhưng bây giờ thì em biết em đã lầm! "Thời gian có thể làm thay đổi mọi cảnh vật trên trái đất nhưng chẳng thể nào xóa được dấu vết của mối tình đầu trong trái tim". Em đã không quên anh dù biết rằng đó là một điều sai lầm. Em đã dành cho anh quá nhiều tình cảm dù anh không hề xứng đáng... Một bộ mặt đẹp trai ư ? Nó chỉ là cái vẻ hào nhoáng bề ngoài để che đậy những xấu xa, tầm thường và giả dối! Một tâm hồn cao thượng, một trái tim giàu tình cảm như em đã từng nghĩ ư ? Không! Đó chỉ là sự ngộ nhận của em! Em cứ tưởng rằng anh là một người thiếu tình cảm thì anh sẽ biết trân trọng nó, gìn giữ nó... Nhưng em thật không ngờ chính anh lại là người chà đạp lên nó. Chỉ vì lòng kiêu hãnh của mình mà không ngần ngại đè bẹp trái tim em. Anh những mong rằng tất cả những người con gái phải qui phục trước anh để rồi anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn... Thật quá tầm thường và ích kỷ! Em không thể ngờ rằng đó là người mà em đã hy sinh quá nhiều kể cả khi mình đã mất đi, đã cho đi mà không hề hối tiếc. Anh đã từng nói với em bao điều hứa hẹn... Từng làm cái thuẫn để che chắn cho em... Dù em không mảy may dựa vào chúng để sống nhưng em cần có chúng cho niềm tin của mình, cho những gì em đã dám làm, dám cho đi ... Nhưng cuối cùng thì em được cái gì? Cứ gặp nhau, cứ nhìn thấy nhau, trái tim em như muốn vỡ ra thành từng mảnh, bao giận hờn tiếc nuối cứ trào lên, gào thét như những con sóng ngầm để rồi không còn gì hơn ngoài sự chua chát và cay đắng! Em đã tự biến cuộc sống mình thành cái bẫy, một cái lồng tù túng mà không đủ nghị lực để thoát ra . Chao ôi, những giọt nước mắt mặn chát và làm đắng ngắt tâm hồn. Em đã phải trả giá quá đắt cho một sự khát khao những điều tuyệt vời nhất (một tình yêu trong sáng và đích thực). Lỗi là tại em! Làm sao em có thể thấy hết được những trắng đen ở đời ...? Mười bảy trong em vấp ngã! Em biết rằng, khi em đã yêu anh thì tuổi thơ của em không còn nữa . Và khi em đã mất anh thì tuổi mười bảy của em cũng trôi qua ... Tất cả những gì còn lại chỉ là dấu vết của mối tình đầu trong sáng và đẹp như pha lê ... Lương Thúy Hà ( Hải Phòng ) |
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 5:53 pm | |
| ĐIỆP KHÚC BUỒN
Đêm nay anh về, em lo sợ quá. Có lẽ tất cả rồi cũng trôi qua . Thời gian sẽ là phương thuốc thần xoa dịu vết thương trong tim anh. Anh nào biết, khi anh nói lời yêu, tim em không hề xao động, em đã cố gắng lắng nghe nhịp đập của con tim nhưng nó vẫn thản nhiên, chẳng mảy may lạc nhịp, chẳng ngân nga bài hát của riêng nó. Và em đã hiểu, cái mà em ngỡ là tình yêu đầu đời, chẳng bao giờ tồn tại . Mối tình học trò ngây ngô, khờ khạo nghĩ lại em cứ tự cười mình. Ngày ấy anh như vầng hào quang chói sáng, cao lớn, rắn rỏi, xuất sắc về mọi phương diện, đã là niềm mơ ước của vô số trái tim, trong đó có trái tim nghịch ngợm, láu táu của em và em đã chờ đợi, đợi chờ mãi cho đến khi anh đã nói lên những lời của trái tim, vậy mà trong lòng em cứ dửng dưng. Lúc đó tình cảm của anh thật là mãnh liệt còn em thì lại sợ, nếu em nói câu từ chối, anh sẽ ra sao ?... Và em đã nói dối, chẳng phải lần đầu tiên em nói dối, em đã từng nói dối một cách trơn tru nhưng sao lần này lời nói dối bật ra khỏi đôi môi một cách khó khăn, khi lời nói bật ra thì em đã không níu kéo lại được, nhìn anh rạng rỡ vì hạnh phúc em lại ray rứt trong lòng, lương tâm dằn vặt em lại không nỡ lừa dối anh, em sợ anh sẽ đau khổ hơn khi biết sự thật. Em đã quyết định nói thật, nhưng lời nói thật của em đã làm tổn thương anh, em chỉ biết nói câu xin lỗi, em chẳng đo lường được phản ứng của anh. Anh đã chán nản đã buông xuôi tất cả, anh căm ghét thế giới này đòi sang thế giới khác, nơi đó anh sẽ được bình yên hơn. Em mong muốn em và anh sẽ là bạn bè nhưng anh lại từ chối em. Em đã mong anh hãy quên em như khi xưa em từng mong anh hãy nhớ đến em. "Tình yêu chỉ là một trò chơi cút bắt, suốt đời cứ mãi đuổi nhau, tìm nhau". Em cay đắng khi nhận thấy sự nhận xét của mình là chính xác, tình yêu chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Và em đã bất lực nhìn anh lao vút qua đời mình, lòng trống rỗng và vô vọng. Một cơn lốc đã đi qua đời em, trái tim em ngân lên một điệp khúc thật buồn. Bây giờ em và anh ở hai phương trời khác nhau, em cảm thấy buồn và bế tắc trong suy nghĩ, làm người lớn sao thật rắc rối, khó khăn. Em lại thầm ao ước em nhỏ bé như thuở nào, mơ mộng về một cuộc sống màu hồng êm ả. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ, cuộc sống nhuộm một màu xám không hứa hẹn một điều gì tốt đẹp. Bây giờ anh lại viết thư nói câu xin lỗi và anh sẽ mãi mãi chờ em, nhưng để làm gì? Anh hãy đừng chờ đợi dù biết là vô vọng, hãy đừng hy vọng ở một kẻ đã quay lưng. Em cầu mong anh hãy quên em như quên một kỷ niệm buồn. Hãy để câu chuyện chôn sâu vào dĩ vãng, đừng tuyệt vọng bởi cuộc đời này còn có ánh nắng, nó xua tan những cụm mây xám trên bầu trời, trả lại cho bầu trời một màu xanh hòa bình và hạnh phúc. Lúc ấy trái tim của anh sẽ ngân nga bài ca mà chỉ riêng một trái tim khác mới hiểu được. Đông Giao (ĐH Đà Lạt)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 5:54 pm | |
| DƯỚI GỐC PHƯỢNG GIÀ
Em xòe tay hứng từng giọt mưa đầu hạ từ trên mái xuống. Những giọt mưa vỡ ra tung tóe . Bắn lên khuôn mặt rạng rỡ của em. Cô nhỏ thích mưa, rất thích đứng dưới hàng hiên nghịch nước. Ánh mắt lúc nào cũng long lanh và đôi môi chúm chím cười . Tôi rời thư viện đến bên em. Nhìn ra bên ngoài cây phượng già đầu hạ đang đỏ rực từng chùm đong đưa dưới cơn mưa . Cả trường chỉ có mỗi cây phượng nằm sau thư viện. Khi mùa hoa thắm sắc, là lúc sinh viên tụ tập vào thư viện để học thi . Nhưng chỉ có nhỏ và tôi thường ra đứng ở hành lang đối diện với thư viện ngắm cây phượng. Vì cả hai khám phá ra, đứng ở góc hành lang ấy ngắm cây phượng thì đẹp nhất. Hai đứa tranh những chùm hoa mới nở xum xuê trên cây . Bao giờ em cũng nhiều hơn tôi . Tôi thân với em vì hai đứa tôi cùng "tần số". Nhưng em hồn nhiên, miệng khi nào cũng tíu tít. Bù lại cho cái bản mặt trầm ngâm khó gần của tôi . Em có thể ngồi hàng giờ nhấm nháp cà phê cùng tôi, khi tôi chẳng nói câu nào em vẫn không giận. Thỉnh thoảng em bảo: - Thảo cho anh Duy mượn 5 ngàn đi hớt tóc nhá? - Lấy đâu ra tiền mà trả - Tôi lắc đầu từ chối . Cô nhỏ nhéo lên vai tôi một cái đau điếng, rồi ra lệnh: - Mai mà anh chưa cắt tóc là em nghỉ chơi luôn. Mới đây mà tôi quen em mấy năm rồi . Tôi bắt đầu đưa tay ra hứng mưa, thật lâu tôi buột miệng: - Dễ thương quá... Em quay lại nhìn tôi, mắt long lanh thật lạ: - Anh muốn nói cái nào ? - Buổi chiều nay, cơn mưa, hoa phượng đầu hạ ... Tôi bỏ lửng câu nói, phóng ánh mắt ra ngoài cơn mưa . Bỗng nhiên tôi im lặng, em cũng im lặng, nhưng mưa không im lặng, vẫn rào rạo chạy trên mái ngói . Thật lâu em nói nghe thầm thì: - Sao anh dừng lại thế, em đang chờ mà! - Và cả em nữa ... nhưng anh... - Đừng nói nữa anh . Hình như mưa khiến người ta sống với kỷ niệm nhiều hơn. Chị ấy như thế nào hả anh? - Không hẳn là kỷ niệm. Anh vẫn đang chờ đợi và tin tưởng vào tình cảm của mình. - Em cũng đang chờ đợi thời gian đó thôi . - Nhưng anh rất khó xử khi ai đó phải buồn vì mình. Em hiểu không? - Không phải ai cũng đều chịu được thử thách lớn trong tình cảm. Anh biết vậy sao còn ích kỷ - Em nói giọng giận hờn, nghe như có tiếng mưa lẫn trong lời em nói . Hình như tôi đã thở dài . Mưa vẫn rào rạo trên mái ngói . Hai đứa tiếp tục im lặng. Tất cả những cơn mưa chỉ làm tôi nhớ đến một cơn mưa đẹp nhất trong đời mà thôi . Cảm giác trong cơn mưa đẹp ấy, không có lần thứ hai . Nếu cố gượng ép thì có nghĩa gì đâu . Ngày gần thi bài vở nhiều, không còn thời gian ngắm hoa phượng nữa . Thỉnh thoảng trong thư viện em đi ngang qua bàn tôi và để xuống một cây kẹo, không nói một lời nào . Phải chăng tôi quá ích kỷ! Mùa thu ấy qua thật nhanh, bây giờ sinh viên đã khăn gói quay về gia đình. Chiều nay bỗng nhiên tôi muốn ngắm cây phượng trước khi về nhà. Sân trường im lặng. Hoa phượng rơi xuống đất như thảm đỏ. Qua thư viện, góc hành lang ấy đến rồi . Tôi ngẩng lên bắt gặp em đang đứng đấy, vẫn đôi mắt nhìn tôi nghe xao xuyến cả lòng. Chúng tôi nhìn nhau như thế, cùng im lặng. Một cơn gió ùa đến. Trời lắc rắc mưa . Mấy cái lá vàng trên cây chao đảo rụng xuống. Gió thổi lớp thảm đỏ bằng xác hoa phượng bay lên. Tôi thấy mình có lỗi, một điều khó nói với em trong buổi chiều như hôm nay . Đang bần thần đứng đó, tôi nghe . - Sắp mưa rồi Thảo ơi . Hái chừng này hoa thôi nha . - Ừ, thôi đủ rồi . Cẩn thận kẻo té nghe Dũng. Hắn đến bên em trao mấy nhánh phượng vừa hái . - Có mấy nhánh hoa kia chưa tàn sao không để Dũng hái . Mấy nhánh này tàn gần hết, có lẽ nó nở từ đầu mùa hạ . Em cầm cánh phượng, mắt buồn xa xăm. Phải chăng đó là chùm hoa em từng tranh với tôi . Bây giờ chúng xơ xác quá. Vẫn còn một vài nụ nở muộn như níu kéo mùa hạ đừng vội qua . - Mình về Dũng. - Trời sắp mưa rồi . Rồi cơn mưa trút xuống. Tôi nhìn theo hắn chở em đi trên sườn ngang chiếc xe cuộc. Mấy chùm hoa trong tay em phất phơ xa dần trong chiều mưa . Tôi tựa lưng vào tường thư viện mặc cho mưa ướt cả người . Nhìn lên cây phượng, nó như già thêm vì xơ xác. Cuối mùa rồi còn gì! Mưa mát lạnh cả tâm hồn. Nghe thoảng niềm nuối tiếc trong lòng. Không biết mình tiếc điều gì? Một mùa hoa phượng vội qua, một kỷ niệm nơi góc hành lang giảng đường, hay một năm nữa của đời sinh viên qua mau . Người con trai ấy quay lại, trao tôi mảnh giấy của Thảo . Bây giờ hắn cũng ướt như tôi: "Chúc anh nhiều niềm tin nghị lực để chờ đợi ..." Tôi gấp mảnh giấy nhòe đi vì mưa . Thầm chúc em may mắn. Rồi người ta cũng hiểu anh, em à. Mưa vẫn chưa ngớt, mưa cuối hạ sao mà dai dẳng quá. Nhìn lại cây phượng già lần nữa, hình như tôi đã thở dài ... Nguyễn Văn Đông (ĐH Thủy sản - Nha Trang)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 5:54 pm | |
| CÒN MÃI TRONG MƯA
"Anh đi rồi, mình em về dưới mưa, chợt nghe thành phố thở dài, bỗng nghe lòng mình se lại ...". Anh ơi, bài hát này đã bao lần làm em khóc, đã bao lần làm em nhớ đến anh... Anh của em giờ đây vời vợi, ở phương trời nào xa thẳm mù khơi . Anh đã bỏ em mà ra đi, em ở lại với nỗi chua xót, đau buồn xuyên buốt lòng em. Lại một mùa mưa, lại những chiều ở thành phố nhỏ bé này mưa rơi, mưa rả rích dai dẳng như nỗi buồn của em. Anh có biết không, ngày xưa em yêu mưa nhiều lắm, trong cơn mưa em tìm thấy thật nhiều những thơ mộng lãng mạn của riêng em. Rồi anh đến với em cũng từ trong cơn mưa, và từ góc trú mưa, anh bảo rằng anh yêu tha thiết khi nhìn em đưa tay hứng những giọt mưa và khi em thốt lên "lạnh quá". Ánh mắt anh thật nồng nàn, ấm áp, làm cho cơn mưa càng trở nên đáng yêu hơn. Em đã yêu anh từ đấy, nhiều như em đã yêu mưa . Chúng mình rong chơi dưới mưa, ngồi trong quán cà phê hay góc phố nhìn mưa bay, rồi những tiếng cười nắc nẻ khi anh chở em qua con đường ngập nước mưa ... Chao ôi! Bao kỷ niệm xoáy vào tim em, giờ đây chỉ một mình em lang thang từng con phố như tìm về hình bóng của anh, nước mưa hòa trong nước mắt có ai hiểu cho em. Anh ơi, giờ đây em sợ mưa lắm, sợ đến điên cuồng, tụi bạn thường "dè bỉu" khi em không muốn cùng chúng nó dầm mưa vào những chiều tan học, nào có ai hiểu cho em đâu hả anh? Anh đã ra đi thật rồi, xa thật rồi, một mình em bơ vơ ở lại . Cuộc đời làm anh thay đổi nhiều quá, tương lai của anh, sự nghiệp của anh đã lần mòn "bòn rút" tình yêu trong anh dành cho em. Em nào dám trách anh, em chỉ thấy một nỗi niềm cay đắng trong em. Anh có còn nhớ chăng, chỉ cách đây một năm thôi, anh yêu em nhiều lắm, lo lắng cho em và luôn nói rằng "em là linh hồn của anh". Em tin anh và yêu anh với một tình yêu nồng nàn, tình yêu đầu tiên của thời con gái và tình yêu ấy em vẫn giữ mãi muôn đời . Anh ơi! Làm sao em không buồn cho được, làm sao em có thể không nghĩ về anh? Yêu nhau đã ba năm dài, chẳng lẽ anh không hiểu về em sao anh, đâu phải em buồn vì chúng mình xa cách, chỉ tại anh thôi, tại những lá thư ngày càng thưa thớt, thưa thớt đến tàn nhẫn anh có biết không, những lần thăm em cũng xa dần... Có khi bốn, năm tháng dài em nào có biết anh đang làm gì, ở đâu ? Bạn bè hỏi về anh, em chỉ lắc đầu buồn bã. Anh ơi, bao lời "dị nghị" mà em nghe ? Bao lần trong tim em báo hiệu một đổ vỡ? Đã thật nhiều lần em cố gắng quên anh, quên đi một người đã quên em, cố gắng thật nhiều để quên đi một mối tình thật đẹp mà em đã tôn thờ suốt mấy năm nay, lòng tự ái của em và sự hờ hững của anh đã giết chết lần hồi tình yêu của em. Biết trách ai bây giờ hả anh, trách cuộc đời oan nghiệt đã rẽ chia đôi đường, hay trách chúng mình không duyên nợ . Níu kéo như một cái bóng không một lời động viên, hỏi thăm, an ủi của anh, những lần gặp mặt hiếm hoi cũng trong vội vã, muộn màng, những ngày em trông đợi mỏi mòn, những lời năn nỉ ở lại với em đối với anh như là hư vô thì trong em có còn gì đâu nữa . Anh đâu có biết rằng những lá thư em viết cho anh nhưng không gởi mỗi ngày càng cao thêm, cao thêm như tình yêu của em hay nỗi đau của em? Anh ơi, nhưng rồi em vẫn không quên được, những lần gặp anh tuy hiếm hoi, vội vã nhưng vẫn bùng lên trong em một tình yêu mãnh liệt, anh ơi em vẫn không dối được lòng mình... Từng ngả đường góc phố nơi nào em cũng nhìn thấy anh, thấy hai đứa tung tăng đùa vui, kỷ niệm chợt đến với em đau buốt, kỷ niệm vẫn còn đây nhưng người xưa giờ ở đâu ?... Anh biết không, những buổi chiều mưa trong góc quán quen thuộc của ngày nào chỉ một mình em, anh nào đâu biết em nghĩ gì? Lúc ấy em thèm được nghe anh gọi hai tiếng "Ngân ơi!". Em cô đơn quá, trống vắng quá và nghe nước mắt mặn môi tự bao giờ? Và cũng có những đêm không ngủ được, em mong mỏi có được một lá thư của anh để đọc cho đỡ nhớ, nhưng nỗi nhớ vẫn đè nặng lên giấc ngủ của em và em mê man gọi tên anh trong mơ khi thấy anh cùng với một cô gái khác sánh vai nhau nơi một thành phố nào xa lạ . Anh ơi! Có phải em đặt tình yêu không đúng chỗ? Có phải ngày xưa khi đi chùa với anh, em không khấn vái nên bây giờ không có ai phù hộ cho em? Anh đã quên em, em sống sao đây khi kỷ niệm mỗi ngày cứ dai dẳng bên em, em nhớ anh trong một nỗi niềm khoắc khoải . Giờ này anh ở đâu ? Anh có biết em gọi tên anh từng giờ từng phút, anh có nhớ em như em đang nhớ anh? Có khi nào anh gọi tên em trong giấc ngủ, trong những lần đi về vô tình mắc mưa ? Anh ơi, em vẫn yêu anh, nếu có quên em, anh hãy cố tìm gặp một cô gái nào có tình yêu dành cho anh trọn vẹn hơn em nhé anh. Em không oán trách đâu anh, nhưng em muốn biết và vẫn không biết những chữ "xa mặt cách lòng" có trong anh tự lúc nào ? Hợp rồi tan, muôn đời vẫn thế phải không anh, và biết đâu nó lại là hạnh phúc của ... riêng anh. Trần Ngọc Bảo Ngân (ĐH Cần Thơ)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 5:55 pm | |
| NỤ HỒNG LẨN KHUẤT
Tôi mở toang cánh cửa cũ. Một vòm trời xanh biếc màu lá hiện ra . Kỷ niệm cũ cứ tràn về làm trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại . Ngày ấy, cách đây bốn năm tròn. Tôi quen anh. Chúng tôi đã sống và có bao kỷ niệm. Anh chan hòa, dễ tha thứ. Anh nuông chiều tôi theo cách của riêng anh. Vòm trời xanh biếc màu xanh lá này đã chứng kiến cảnh chúng tôi chơi đùa bên nhau . Và hơn nữa nó còn chứng kiến cả cái tính gàn bướng của tôi dành cho anh. Thế rồi, anh đi xa . Anh mang đầy ắp hình ảnh tôi trong trái tim về Hà Nội . Anh viết thư cho tôi thường xuyên. Những lời lẽ của anh đủ để tôi vẫn là tôi . Một cá tính mạnh mẽ nhưng không ít phần lãng mạn. Anh là thế. Anh đáng yêu biết nhường nào . Tôi bướng bỉnh gàn dở. Tôi giữ khư khư ý tưởng điên khùng của tôi . Anh chỉ là bạn. Một người bạn tốt của tôi mà thôi . Đã bốn năm trôi qua . Tôi quên anh. Tôi cố đeo đuổi một bóng hình. Xa lạ và khác anh hoàn toàn. Tôi nông nổi . Tôi cố lao mình vào một mối tình vô vọng. Tôi cứ ngỡ tôi yêu người ấy . Tôi đã tưởng người ấy trọn vẹn trong trái tim tôi . Tôi khổ sở, tôi đau đớn vật vã. Và rồi tôi nhận ra rằng: Người ấy chẳng là gì đối với tôi cả. Vâng! Tôi đã hiểu, tôi đã mất anh. Nụ hồng tôi trao anh lẫn khuất trong tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết. Để rồi tôi đánh mất tình yêu của anh, của tôi . Hà Nội đã gần sang tháng chín. Anh đang làm gì? Anh có nhớ đến nhỏ Mai dù chỉ là thoáng qua ? Giờ đây, em đã là cô sinh viên Văn Khoa đại học Đà Lạt. Ở nơi cao nguyên ngút ngàn màu xanh ấy, em luôn nhớ đến khoảng trời xanh nhỏ bé của chúng mình. Em không cầu xin anh tha thứ. Em cũng chẳng cần van nài để trở thành bạn của anh. Mọi cái đã qua đi . Thời gian thì ngàn đời không trở lại . Em càng không phải là em của ngày ấy . Dù ở đâu, nơi nào . Một góc trái tim em luôn có hình ảnh anh. Và sâu thẳm trong hồn, em luôn cầu mong anh hạnh phúc. Mai Chiếu Thủy (ĐH Đà Lạt) |
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 5:55 pm | |
| SẦU TÍM
Mười chín ngọn nến lung linh đợi tôi thổi tắt. Thấm thoắt đã một năm tôi xa anh... Không hiểu sao mỗi lần nhắc đến là lòng chợt thấy nhói đau . Kỷ niệm xưa ùa về còn rõ nét nhưng chỉ có mình tôi sống với hoài niệm cũ. Cũ nhưng mà mới, có một lẽ mới ở đây là tôi không còn có anh. Tháng mười một giá rét tôi xa Huế đến xứ sở mộng mơ . Tôi đến làm việc với chị tôi - chị bà con xa - theo yêu cầu của chị . Ra đi tôi chỉ có ước vọng duy nhất là làm có tiền giúp đỡ cho ba mẹ . Giã từ tuổi học trò thơ mộng, tôi tiếc lắm nhưng biết làm sao . Mười hai năm học tôi ngỗ nghịch như con trai (hơn nữa là đằng khác). Tôi vẫn thường chế giễu đám con gái bạn tôi là ủy mị, mơ mộng, ảo tưởng... Tôi vô tư đánh bạn với đám con trai ở lớp, với bộ dạng con trai một trăm phần nghìn. Này nhé: tóc tém cao, trán dồ, đặc biệt hai đồng tiền mua đứt hồn gã con trai nào lơ ngơ ngó vào . Chưa hết cái răng mọc mất trật tự mà người ta thường gọi là "răng khểnh" làm không ít đấng mày râu ... chụp ếch tơi bời khi sơ ý nhìn tôi cười . Bạn bè gọi tôi là "người đẹp Bắc Băng Dương". Giã từ lớp cuối cấp III tôi đến Đà Lạt rèn luyện cho tim tôi càng thêm lạnh giá. Kế hoạch của tôi bị "phá sản" vì anh - Anh đã làm con tim "bắc cực" của tôi tan ra như nước và nóng lên. Cũng như tôi, anh xa Đồng Nai - quê hương anh - lên đây làm. Đúng là "gậy ông đập lưng ông". Hôm tôi bước vào phòng làm việc, bắt gặp nụ cười làm quen phô ra chiếc răng khểnh của anh, đã làm con tim tuổi 18 của tôi xao động. Và cũng từ đó nhật ký tôi mang đầy tên anh (viết nhật ký là điều "tối kỵ" của tôi ngày xưa). "Anh có gì đặc biệt không nhỉ ?" . Đó là câu hỏi tôi trằn trọc thâu đêm tìm lời giải đáp. Ngoài giờ làm, tôi và anh thong dong hết nơi này đến nơi khác. Anh kể về anh cho tôi nghe . Anh xa nhà đã bốn năm - bốn năm xa quê để kiếm sống giữa xã hội bon chen thật khó. Tôi thường hay bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi, cái nhìn dịu dàng, thông cảm và khuyến khích hơn. Ánh mắt ấy hơn một lần tôi lầm tưởng anh "yêu" tôi . Cũng ánh mắt ấy, làm tôi bối rối và y như rằng tôi chẳng làm được gì trong lúc đó. Còn tôi, tôi dành cho anh rất nhiều thiện cảm (tất nhiên rồi). Tôi coi anh như một người anh tinh thần, lo lắng chăm sóc cho anh (tôi tự dối lòng nghĩ anh như là anh tôi). Thời gian cứ trôi, anh và tôi càng hiểu nhau hơn. Duy chỉ có một điều tôi giấu kín. Có những lúc tôi ngồi suy nghĩ mông lung tưởng tượng nếu có một ngày nào đó anh xa tôi, lúc đó tôi sẽ ra sao nhỉ ? Tôi mỉm cười xóa đi ảo tưởng không lấy chi là vui ấy vì tôi đang còn có anh... Nhưng đời ai biết được chữ ngờ. Cái định mệnh ấy cũng đã xảy ra . Nhưng đau thương nhất lại xảy ra đúng ngay ngày sinh nhật của tôi . Sinh nhật lần thứ 18 - cái tuổi mà bất cứ ai cũng có quyền mơ ước một tương lai sáng lạn. Anh báo cho tôi biết ý định nghỉ làm của anh. Tôi chết lặng chưa kịp mời anh dự sinh nhật tôi . Tối hôm ấy, tôi thổi tắt mười tám ngọn nến hồng mà nỗi buồn mang theo trên khuôn mặt. Đến khi chẳng chịu được nữa, tôi òa hkhóc như chưa bao giờ được khóc. Anh quay đi và an ủi tôi . Anh nói "Minh sẽ viết thư cho Ngân khi Minh về tới nhà". Không muốn nghe gì cả, tôi gạt tất. Tại sao anh không nói điều tôi mong đợi dù chỉ một lời rồi xa tôi cũng đành. Anh đi cũng trong một mùa đông giá lạnh. Một năm tôi quen anh và bây giờ cũng một năm tôi xa anh. Được gì? Buồn và khổ. Một năm tròn anh chỉ gửi cho tôi một lá thư như lời anh hứa lúc chia tay, còn lại bặt vô âm tín. Chính tôi đã đánh mất "gã con gái" ngày xưa vô tư và gàn bướng trong tôi . Một lý do khá đơn giản: Vì xưa tôi có anh và nay tôi mất anh. Mất thật sự! Thủy Tinh (Đà Lạt) |
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:17 pm | |
| CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT
Tôi nhớ rất rõ, cũng chính công viên này, cũng gốc cây tôi đang ngồi đây, với tập nhạc nhàu nát trên chiếc quần Jean đã bạc màu và rách nhiều chỗ. Còn gốc cây đằng kia cũng là nơi em và tôi đã từng ngồi qua . Nhưng 2 gốc cây ấy bây giờ đã khác xưa nhiều . Cũng phải thôi Uyên nhỉ ? Đã năm năm rồi còn gì! Năm năm, một thời gian chắc đã đủ dài để một người tìm quên một người, nhưng với tôi thì không. "Năm năm rồi không gặp...". Năm năm ai oán trong âm nhạc ấy chắc cũng tương tự như năm năm xa cách của chúng ta thôi, phải không Uyên? Ngày ấy, có lẽ em đã từng nhìn tôi đang say sưa với những bản nhạc đầu tay nằm ngổn ngang trên thảm cỏ. Và rồi ngọn gió đã vô tình hay cố ý đem chúng sang bên em, để em mỉm cười nhìn tôi lúng túng, để tôi vụng về với câu xin lỗi ngập ngừng. Em trả những nốt nhạc ấy về cho tôi và hỏi: "Có phải anh sáng tác những bản nhạc này không?". Tôi mỉm cười gật đầu rồi trở về giang sơn của mình... Cả chiều hôm đó, tôi chỉ thấy những nốt nhạc của tôi nhảy múa theo từng nhịp điệu và âm hưởng từ giọng nói nhỏ nhẹ của em. Chúng ta quen nhau từ đó Uyên nhỉ ? Lúc ấy em thật vui vẻ và hồn nhiên. Còn tôi, tôi bối rối và ngây ngô làm sao ấy . Tôi chỉ đủ can đảm để trả lời "Đăng" khi em hỏi tên tôi, em kiên nhẫn và khẽ cười với tôi như chờ đợi . Làn môi ướt, đôi mắt long lanh cùng mái tóc dài, đen mượt phủ kín bờ vai thon đã làm tăng thêm nét thùy mị của em, nó cũng dịu dàng như em vậy "Lâm Thảo Uyên", ái nữ của một vị Bác Sĩ khá nổi tiếng và là một nữ sinh lớp 12 của trường Sidney Girl High School. Tôi cảm thấy thật vui khi được làm láng giềng với em, với trường em. Tôi thường nắm tay em, đi thật sát bên tôi trên suốt con đường với hai hàng cây rợp bóng, để bàn chân chúng tôi khẽ dẫm lên những xác lá vàng rơi . Tôi than: "Con đường này ngắn quá Uyên nhỉ ?". Em hỏi: "Đường ngắn nhưng tình dài phải không anh?!" và tôi sung sướng siết chặt tay em. Có lẽ chúng tôi sẽ còn vui vẻ lắm nếu kỳ thi tú tài đừng bao giờ đến. Nhưng nó đã đến, đến với mùa đông rét mướt, và em gọi nó là bước ngoặt mới của cuộc đời . Em lo lắng thật nhiều cho kỳ thi, tôi lo lắng nhìn tương lai đang đến... Cuối cùng mùa thi cử cũng qua, để rồi sau đó em theo Y khoa như một truyền thống tốt đẹp của gia đình. Còn tôi, tôi vác đàn vào trường âm nhạc để quyết tâm thực hiện những ước mơ và lý tưởng của tôi . Cũng từ đó tôi và em không còn dịp cùng ngồi đợi xe những buổi chiều tan học. Cũng từ đó, đường xưa chỉ một mình tôi lầm lũi bước đi trong mệt mỏi . Lần cuối cùng tôi và em sánh bước trên con đường ngắn nhất ấy, em đã nói thật nhiều, nhưng tôi chẳng còn nghe, chẳng còn thấy điều gì nữa . Tai tôi như đã ù, mắt tôi như đã mờ đi và hơi thở như hụt hẫng, vì tim tôi đang đập mạnh, thật nhanh khi nghe em nói: "Chúng ta chia tay anh nhé?". Tôi im lặng, em giải thích: "Tình yêu không chỉ là một chút đam mê, lãng mạn. Cũng không hoàn toàn bị khống chế bởi vật chất..." Tôi đau đớn nhìn mắt em hoen đỏ, nhìn hai giọt sầu lăn dần xuống đôi gò má như đã tiều tụy đi nhiều . Tôi ao ước được cất chúng vào lòng để mắt em luôn trong sáng. Em quay mặt đi: "Em không muốn sống mãi trong mơ, còn cuộc đời trước mặt...". Tôi như muốn ghì chặt lấy bờ vai run run ấy, nhưng tôi đã kiệt sức. Em nhìn tôi và hỏi: "Em biết... anh sẽ sống mãi với những lý tưởng và ước vọng của một nười luôn say mê âm nhạc phải không anh?" . Tôi im lặng, và sự im lặng ấy đã đưa em xa tôi . Tôi không hiểu gì cả, và cũng chẳng muốn hiểu, vì tôi đang tranh thủ những giây phút quý báu cuối cùng để thu nhặt tất cả những hình ảnh, lời nói của em vào ký ức trước khi chúng kịp tan biến đi như hạt nắng chiều . Hình như tôi lập lại câu nói ngày nào: "Con đường này sao ngắn quá...". Em dứt khoát: "Nhưng đường đời còn dài lắm anh ạ!". Tôi tự hỏi lòng mình: "Tại sao, tại sao tôi mất em? Vì tôi không thực tế ư ?". Tôi nhìn em bước những bước nặng nề lên xe buýt, cánh cửa ngăn cách đang từ từ khép chặt lại . Tôi không còn được ngồi cạnh em ở băng ghế sau cùng, không còn được đưa em về nhà như xưa nữa . Tôi gọi em: "Uyên ơi! Anh sẽ mãi nhớ em...". Em cúi mặt không nhìn tôi . Hình như em đang khóc, em khóc cho tình tôi và em, em khóc khi tôi đang nuối tiếc, em khóc trong sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh... Xe lăn bánh khi tôi đang thì thầm hát những lời nhạc đầu tiên của bài hát tôi sẽ viết cho em, viết cho mối tình đầu và viết về con đường ngắn nhất: "Ngày xa xưa ta hứa nhau, tình đến ngàn sau, ngờ đâu em giờ xa rất xa, tình đầu chôn dấu ...". Đăng Anh (Australia) |
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:18 pm | |
| Vẫn Còn Để Nhớ
Mùa hè. Nắng như chảy ra trên những con đường nhựa, những tàng cây khô héo rũ xà trên những chiếc xe phóng ào ạt qua nhau, không kịp cả nhìn nhau . Tôi ngồi nơi bàn làm việc hướng ra đường, thấy cả những khoảng không trước mặt vàng chóe một màu nắng. Hè đều đặn mỗi năm lại quay về. Nhưng có biết bao điều theo ngày tháng đã vĩnh viễn ra đi . Thoáng một bóng áo đen trên chiếc xe màu nho lướt qua, trong nắng lấp lóa giống hệt Khương. Trưa thật vắng và tôi lại bắt đầu ngồi nhớ. Ngày trước, một ngày trong những ngày bên nhau . Những ngày tôi và Khương còn học chung trường đại học tại chức trên lộ Hai Mươi . Mùa hè cũng nắng chói chang như bây giờ. Lớp Quản Trị của Khương nghỉ hè sớm hơn lớp Anh văn của tôi, nên sáng sáng tôi không còn phải ghé rủ Khương cùng đi học. Chị ghi phiếu ở bãi giữ xe phẩy tay cho tôi vô rồi cười nói: "Thôi quen mà. Không có cậu, tôi sợ cô sẽ làm mất phiếu xe thì khổ.". Tôi cười theo, nghe nao nao nhớ Khương. Vào lớp, hễ đọc sai một từ tiếng Anh thì mấy chị ngồi kế lại bấm tôi: "Quản trị nghỉ hè sớm chi cho Anh văn khổ vậy không biết. Phải kiện Ban giám hiệu mới được.". Rồi một buổi trưa tan học (Hôm đó môn Listening mà tôi chỉ toàn ngồi nhớ), tôi thấy anh lên trường đón, mồ hôi đầy mặt và đầy cả áo . Cả lớp tôi ai cũng tủm tỉm cười . Trên đường về, tôi thấy tay Khương đầy vết xước. Tôi hốt hoảng hỏi . Khương kéo ống quần Jean: những vết máu còn nguyên. Tôi hỏi giọng ngấn nước: "Sao vậy anh?" - "Anh qua đường gấp quá đụng phải chiếc xe lôi ngược chiều". Tôi dằn dỗi: "Thụy dặn chạy chậm mà không nhớ. Ra đường phóng xe vậy hoài .". Khương nhìn tôi: - "Anh sợ lên trễ Thụy đã về rồi". Tôi nhấm nhẳn: "Bị vậy không về nhà còn ráng lên đón Thụy làm chi". Khương cười nói vì nhớ tôi . Tôi lặng im, nghe hạnh phúc nhảy nhót trong tim, nghe nắng hạ nồng nàn trên má. Chiều đó tôi ghé tiệm thuốc tây, ấp úng hỏi mua thuốc bị đụng xe . Ở đó ai cũng cười hỏi tôi mua cho ai, vết thương ở đâu, nặng hay nhẹ, bao nhiêu tuổi uống. Tôi thì thật thà nói mua cho con trai uống, bị chảy máu ở chân. Tôi còn hỏi mua thuốc nào uống để đừng đau . Chú bán thuốc chọc tôi: mua cho người yêu phải không? Vậy mà tôi dám gật đầu . Rồi tối đó tôi đem thuốc lên khu tập thể nhà anh ở, đưa thuốc và dặn dò anh uống. Anh hỏi có cho anh uống thuốc mê không, tôi lại ngúng nguẩy dỗi hờn cho anh năn nỉ. Chúng tôi ngồi bên nhau trên ban công, nhìn ra phía bờ sông bến Ninh Kiều về đêm nhấp nháy ánh đèn, gió dưới sông thổi lên mát rượi . Tôi để yên bàn tay bé nhỏ của mình trong tay anh nồng ấm, thấy mùa hè của tôi sao ngọt ngào, hạnh phúc. Rồi những buổi tối tháng năm nóng muốn điên người . Anh chở tôi chạy lang thang hóng gió trên những con đường lao xao hàng phượng vĩ. Và đi coi phim. Anh mua cho tôi bao nhiêu là kẹo . Tôi chu môi: Bộ Thụy là em bé hả ? Anh cười nháy mắt: "Với anh thì lúc nào cũng là bé cưng". Rạp hát ngày xưa chật chội, lèo tèo vài cây quạt. Tôi nhõng nhẽo than nóng. Anh lấy tập quạt cho tôi suốt buổi . Anh vừa quạt vừa khe khẽ hát bên tai tôi ... "Vai anh em hãy tựa đầu . cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi .". Giọng Khương ấm áp, nồng nàn. Tôi nhắm mắt, tựa đầu bên vai anh, chợt tin tưởng hạnh phúc này là thật sự, là vĩnh cửu . Còn biết bao ngày tháng biết bao kỷ niệm vẫn còn đầy và vẫn còn sóng sánh mới nguyên men hạnh phúc. Nên mãi cho đến giờ tôi vẫn tự hỏi: Sao ngày đó chúng tôi yêu nhau đến vậy mà rốt cuộc rồi cũng chia tay . Với tôi thì chẳng có lý do nào đáng cho việc hai người yêu nhau chia tay nhau ngoài hai chữ: Còn yêu hay không. Tôi còn nhớ gương mặt Khương lúc đó, cũng vật vã, cũng tan nát. Nhưng chính Khương là kẻ quay lưng thì tôi nghĩ anh còn vật vã, còn tan nát để làm gì. Chỉ có hai điều là còn yêu hay không. Ngoài ra không có lý do nào khác. Nên ngày đó tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh nào của anh. Tôi điên cuồng đem hết tranh ảnh thư từ trả lại cho anh rồi sống những ngày tháng vật vờ đau khổ, không phải là tôi nữa . Giờ nghĩ lại tôi còn cảm thấy ngạc nhiên: Không biết sao tôi đã đủ sức vượt qua khỏi những ngày tháng chông chênh đó. Tôi và anh bây giờ vẫn ở cùng một thành phố nhỏ như bàn tay . Chỉ cần đi qua hai con phố ngắn, chưa đầy mười phút đã đến nhà nhau nhưng tưởng như xa ngút ngát đến nghìn trùng. Thỉnh thoảng trên đường phố những chiều tan sở, tôi gặp Khương chạy xe ngược chiều . Vẫn dáng dấp, vẫn mái tóc đó ngày xưa với những yêu thương, giờ nhạt nhòa xa lạ . Cái kính đen làm tôi không thấy được ánh mắt anh, dầu biết không còn ánh nhìn nồng nàn như thuở trước, nhưng khi trông thấy anh có vẻ gầy ốm, hốc hác hơn xưa tôi lại thấy nao lòng muốn khóc. Tôi không còn thấy giận anh. Không biết tôi có còn yêu anh không, nhưng kỷ niệm ngày xưa của mối tình đầu vẫn còn nguyên vẹn đủ đầy trong ký ức. Những ngày hạ ngày đông. Những ngày mưa ngày nắng, những ngày tháng với tôi là hạnh phúc. Và trong những ngày dài sắp tới, tôi biết mình vẫn sẽ mang theo . Với anh, tôi cũng mong như vậy, vì: "Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn Ta mang theo nhiều yêu mến trong đời Trong mọi nỗi buồn vui cuộc sống Sẽ ấm lòng khi nhớ lại, người ơi!" Hồng Ngọc (Cần Thơ) |
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:18 pm | |
| Biết Nhớ, Biết Quên
Tôi quen anh khi tôi bắt đầu đặt chân vào cấp ba . Là con một, tôi thường mong mỏi có một người anh hoặc chị gì đó. Thế là, tôi nhận anh làm anh kết nghĩa . Có thể nói anh rất hợp với vai trò ấy . Anh lo lắng, khuyên nhủ tôi nhiều điều bổ ích. Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi anh: "Có ai tặng hoa hồng mà không kèm theo ý nghĩa không, anh Hai ?" - Lần đó, anh không trả lời tôi ngay mà hỏi ngược lại: "Có ai vừa tặng em hoa hồng, hở út?". Tôi gật đầu: "Một người "bạn trai" của một chị bạn". "Tốt hơn hết em đừng nên giao thiệp với họ nữa mà sứt mẻ tình cảm. Anh chàng ấy thuộc dạng người "đứng núi này trông núi nọ", không tốt đâu . Dù sao thì em còn nhỏ, ráng lo học nghe út!". Tôi tin anh thật nhiều . Tôi thường kể hết cho anh nghe những buồn, vui, giận dỗi của mình. Thỉnh thoảng, có lá thư ai đó nhét trong hộc bàn tôi cũng đưa anh xem. Tôi vô tư và cũng không kém phần bướng - tôi có thể cãi bướng với anh hàng giờ. Và cuối cùng bao giờ anh cũng nhường tôi với câu nói: "Người ta cãi nhau là để tìm ra tiếng nói chung chứ không phải hơn, thua nhau". Tôi vẫn còn cố chấp đến độ "Em nghĩ tiếng nói chung ấy là: Anh phải nhường em". Anh cốc đầu tôi, tôi dẩu môi giận dỗi . Có lẽ, tình cảm của tôi và anh sẽ tốt đẹp biết mấy nếu đừng có cái ngày anh đường đột... tỏ tình với tôi! Lần đó, tôi hụt hẫng nhiều về anh. Tại sao, anh không cứ giả vờ làm anh của tôi thì có hay hơn không? Tôi lánh mặt anh hàng tháng trời . Cuối cùng, anh đến cổng trường tìm tôi - ngỏ lời "xin lỗi" và xin được làm anh Hai như xưa - Tôi hỏi: "Thế tình cảm đó thật hay giả" - "Anh không hề nói dối nhỏ bao giờ. Nhưng nhỏ không chấp nhận, biết làm sao hơn. Thế gian này khối người yêu một mình, thêm anh nữa có sao .". "Thế thì liệu tình cảm anh em mình có còn như xưa ?". Anh cúi đầu im lặng. Tôi biết "người ta không thể giả vờ khi người ta có một trái tim biết nói". Thời gian thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt... Tôi ra trường. Nhà tôi có một mình tôi, mẹ không muốn cho tôi đi học xa . Tôi buồn thật nhiều và bi quan hơn lúc nào hết. Và chính anh lại là người an ủi, mang đến niềm tin cho tôi, vào những lúc ấy . Trái tim chẳng là gỗ đá, tôi biết nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào chẳng hay ... Và cho đến khi những gì muốn giấu, anh đã không giấu được tôi . Tôi mất anh hay đúng hơn là tôi đành phụ anh. Biết làm sao khi trong tình cảm tôi là kẻ ích kỷ - tôi không muốn có người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh trước tôi . Và tôi cũng không muốn anh san sẻ tình cảm cho ai . Điều tôi biết quá muộn màng so với năm năm trời tôi quen anh. Giá như, tôi đừng quá tin anh... Giá như ...! Có phải qua mỗi bi kịch người ta thường: giá như ... Tôi cố tạo vẻ bình thản để nói lời chia tay . Anh gục đầu . Có hay, tôi cũng quằn quại trong thương nhớ ngổn ngang... Thời gian lại thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt...! Có lẽ, anh đã quên tôi ?! "Ai biết yêu rồi cũng một thời biết nhớ và biết quên!". Xuân Mai (Đà Lạt) |
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:19 pm | |
| MÙA ĐÔNG KỶ NIỆM
Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả. Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông. Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa. Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn "cầu tre lắc lẻo" nên bạn tôi đành phải đi bộ. Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy. Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn. Hắn bước đến hỏi: - Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy? Tôi vẫn im lặng: Hắn tiếp: - La cà phải không? Anh về méc má cho coi! Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: "Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào". Vì bụng đang đói nên tôi cau có: - Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ? Nói xong tôi định bỏ đi. Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng "sát khí" trên gương mặt của tôi. Hắn nói: - Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy? Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: "Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình... vân vân". Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt: - Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ? Hắn lại thản nhiên: - Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không? Nghe đến đây tôi nghĩ thầm: "Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?". Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm "kì đà cản mũi" nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối. - Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về. Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ. - Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu. Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí...!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật "Tự nhiên sao cứ tự nhiên" ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện: - Thôi được, tôi về nha anh. Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: "Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng". Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến. Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi: - Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không? Đang có chuyện bực mình lại gặp phải "kì đà" nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng: - Lại là ông nữa à? Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi. Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: "Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S", thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi. Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng "ông" tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó. Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: "Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ". Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ "anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần". Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi. Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính. Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.
Phạm Thị Tuyết Vân
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:19 pm | |
| EM KHÔNG MUỐN NÓI LỜI TẠM BIỆT
Chẳng ai hiểu được tâm trạng của em lúc này, anh có biết không anh? Hôm nay, ngày cuối cùng em ở Hà Nội. Và ngày mai em sẽ được nghỉ hè. Chao ôi, năm mươi ngày hè nghiệt ngã làm sao. Em sẽ thiếu vắng bóng anh trong những ngày đó. Nước mắt chẳng làm vơi được nỗi lòng em yêu anh. Ðến bây giờ, với em coi như đã hết. Anh đã rời xa Hà Nội, anh đã bỏ em, bỏ cả khu ký túc xá mà hàng ngày có em đứng ngóng trông. Thế là hết, niềm hy vọng cuối cùng của em là anh sẽ đến?! Vậy mà... Sáng nay đi học, vô tình gặp anh nơi bể nước. Em đứng lại chào anh, vẫn chỉ là những câu chào hỏi xã giao mà lời yêu anh thì không sao thốt lên được. Anh là anh và em vẫn chỉ là em... Cay đắng quá anh ơi, trong khi trái tim em muốn nghẹn lại vì yêu anh thì đáp lại chỉ là một nụ cười. Anh cười để em đau, cũng như em, nụ cười chẳng bao giờ được trọn vẹn kể từ ngày em biết rằng mình đã yêu. Buổi học cuối năm qua đi một cách vô vị tẻ nhạt. Em lang thang về phòng, các bạn đã chuẩn bị ra về. Chỉ còn em, một mình em thôi, nơi góc hành lang ấy... Và hình ảnh của anh hiện ra, em cảm thấy sống mũi mình cay xè, và vô tình những giọt nước mắt lăn xuống, mặn chát... Và em cứ đứng như thế, khép mình trong bức mành. Ðến khi nhìn thấy anh khoác ba lô về, em đã không còn đủ can đảm để đứng đó nữa, từng bước chân anh, chao ôi! Người con trai ấy... Em bước vào phòng, nằm gặm nhấm nỗi buồn. Cơn mưa đầu hạ ập xuống như trút nước. Giông tố bắt đầu nổi lên bên ngào và nổi lên trong lòng em. Mưa có thể trôi đi tất cả, rũ bụi tất cả, nhưng mưa không thể xóa đi được hình bóng anh trong trái tim em. Và có lẽ cũng giống cơn mưa này, ngày ấy em gặp anh, để rồi bây giờ... Kỷ niệm hiện về vỡ trào trong ký ức em. Và cho đến bây giờ và có lẽ mãi mãi sau này, nó sẽ chẳng bao giờ phai nhòa được, nó sẽ tồn tại trong tâm tưởng của em như một cái gì đó vĩnh hằng và bất biến. Nhiều lúc em muốn quên đi tất cả để vui vẻ đón nhận một tình cảm mới nhưng không thể. Trái tim em đã giành hết cho anh rồi, còn đâu nữa mà giành cho ai hả anh. Người ta có thể lừa dối cái gì chứ làm sao lừa dối được trái tim khi mà tất cả em đã giành trọn vẹn nơi anh. Thời gian là phương thuốc nhiệm mầu, nó có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng vết thương lòng nơi em, khó quá anh ơi. Ðã ba năm rồi còn gì, kể từ ngày em và anh gặp cơn mưa ấy, và đã ba năm rồi còn gì, em tự giấu kín tình cảm của mình với một trái tim đơn phương... Ký túc xá đêm nay buồn đến rợn người vì thiếu bóng anh. Em cũng không biết ngày hôm nay mình đã khóc bao nhiêu lần, chỉ biết rằng lúc nào em cũng cay mắt. Ngày mai em về, sẽ là những tháng ngày nghiệt ngã. Em sẽ luôn nhớ về anh. Cây khế sau hè kia có còn xanh không khi ta quay trở lại? Căn phòng này ta có còn được ở nữa không, và khung cửa sổ kia ta có còn được đứng đó để ngóng đợi anh nữa không? Tất cả, tất cả sẽ là kỷ niệm, là dĩ vãng, là của em. Mỗi lần anh qua, trái tim em lại thêm nhói buốt. Anh chẳng bao giờ hiểu được rằng có một người con gái đã yêu anh. Hãy nói gì với mùa hè này đi chứ cô bé? Lý trí mách bảo em như vậy. Trái tim em rung lên, em chỉ kịp viết lên tường dòng chữ của một trái tim đau nhói "I don't want to say goodbye for the summer, because I love you".
Thu Phong (ÐH Luật HN)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:19 pm | |
| DẬY SÓNG HÀM LUÔNG
Chiều nay, qua phà Hàm Luông lộng gió, nhìn sóng nước nhấp nhô vờn bóng những hàng bần sao bỗng dưng tôi thấy nhớ lại thuở mộng mơ cắp sách đến trường, nhớ lại những thân thương ngày tháng cũ. Và tôi cũng nhớ đến một người, anh Hòa. Anh Hòa cùng quê và lớn hơn tôi ba tuổi. Mỗi sáng chúng tôi cùng nhau đến trường, qua phà Hàm Luông trùng trùng sóng nước. Anh Hòa hiền lắm. Anh ít nói nhưng có khiếu kể chuyện. Chuyện anh kể làm người nghe cười ngặt ngẻo mà nét mặt anh thì vẫn tỉnh khô. Mắt anh Hòa rất đẹp và buồn, đến nỗi có nhiều lúc tôi phải kêu lên: - Móc mắt anh Hòa đổi cho Minh đi! Những lần ấy anh đã nhìn tôi đăm đắm rồi nói: - Anh cho Minh tất thảy! Anh Hòa không hề nói yêu tôi nhưng nhìn vào ánh mắt và cử chỉ của anh, tôi biết anh dành cho tôi thật nhiều tình cảm. Bài học nào tôi không hiểu, có anh giảng. Sách vở học xong anh đều bê hết cho tôi. Tình cảm của chúng tôi hồn nhiên và trong sáng như vầng mặt trời tinh khôi từng bắt gặp trong những sớm mai qua phà. Hình như trong tâm tưởng chúng tôi đều nghĩ rằng phải cố gắng học để hướng đến tương lai. Nhưng... những nghiệt ngã cuộc đời đôi khi bắt những số phận nhỏ nhoi con người đành cam chấp nhận. Vì sinh kế, ba mẹ tôi chuyển nhà đi đến một tỉnh thật xa. Hôm chia tay, anh Hòa buồn lắm. Mắt anh vốn đã buồn lại càng buồn thăm thẳm. Ánh mắt ấy cùng cái siết chặt tay vội vã đã theo tôi suốt mấy năm liền. Tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở về thăm xứ dừa xanh thơ mộng, thăm dòng sông Hàm Luông vỗ sóng rì rầm và thăm lại anh Hòa. Tôi đã về lại sau những tháng năm dài đăng đẵng. Chẳng bao giờ tôi còn gặp lại anh Hòa được nữa bởi thân xác anh đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất lạnh mất rồi! Tôi nghe kể: anh Hòa đã trở thành công nhân xây dựng có tay nghề. Một ngày giông bão ập đến đời anh. Tai nạn nghề nghiệp không lường trước, anh đã hy sinh để cứu tính mạng một số người. Bất ngờ và thảng thốt. Có lẽ trước đó anh không thể nào ngờ mình có thể chết giữa lúc tuổi thanh xuân, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi, khi anh chưa nếm trải hết bao thăng trầm của một kiếp con người. Người ta truyền nhau về lòng nhân ái của anh. Còn tôi, ôm tập nhật ký của anh có những dòng chữ viết về tôi do người thân anh trao mà thẫn thờ, hụt hẫng. Lúc ấy, nỗi buồn dấy ngợp, tôi đã khóc thầm lặng mấy ngày liền... Chiều nay, qua phà Hàm Luông trùng trùng sóng nước sao bỗng dưng tôi thấy nhớ lại nhiều điều. Ký ức ngủ quên. Lớp bụi thời gian xóa mờ theo năm tháng ngỡ tưởng đã phôi pha vì tất bật đời thường bỗng dậy lên rung lòng theo sóng nước. Tôi nhớ quắt quay thuở mộng mơ cắp sách đến trường. Nhớ đến người con trai đầu tiên trong đời với những vụng dại rụt rè thời mới lớn. Người đó đã vĩnh viễn đi vào cõi xa xăm. Xin một lần được đặt đóa hồng tưởng tượng lên mộ anh đang nằm quạnh hiu ở một góc quê có bóng dừa xanh mát rượi. Xin vẫy tay chào dòng sông Hàm Luông quanh năm vỗ sóng nơi đã chở che biết bao kỷ niệm thời-áo-trắng-của-tôi.
Nguyễn Thị Thanh Nga (Bến Tre)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:20 pm | |
| XA RỒI ÁO TÍM SÔNG HƯƠNG
Lâu lắm rồi em nhỉ?!! Nơi phương xa em nào biết có những chiều tôi lang thang trên sông Hương. Huế bây giờ vẫn thơ mộng như ngày nào, dòng sông Hương vẫn lãng mạn u buồn, con sóng nhỏ dịu dàng, mơn man gợi lại một cái gì đó rất xa xôi... Dòng sông lặng lẽ trôi đi như thời gian. Con sóng như vẫn dịu dàng hồn nhiên như em ngày nào đó. Nhưng sóng làm sao biết được bên dưới cái dịu dàng, êm đềm kia là tất cả nỗi nhớ nhung, là cõi lòng, là kỷ niệm, là tình tôi dành cho em đang dậy sóng... ... Em áo tím thướt tha, phong thái thanh cao, dịu dàng, rất... thiếu nữ và rất... Huế, nón lá che nghiêng nửa mái tóc thề, e lệ, duyên dáng... Ngay từ phút gặp gỡ ban đầu, em đã làm tôi ngẩn ngơ... Ngày ấy Huế vẫn thơ mộng, sông Hương vẫn dịu dàng, êm đềm như em vậy đó! Chiếc nón bài thơ và tà áo tím của em đã thật sự cuốn hút tôi. Tuổi dại khờ của tôi gắn liền với một thời tôi đã đón đưa em mỗi buổi chiều tan học. Nhìn lại cuộc đời mình tôi nhận thấy những tháng ngày đó là thời gian đẹp nhất của đời tôi, và ngày ấy, nắng chưa nhạt màu và tôi còn yêu đời trẻ trung lắm! ... Em chợt đến, chợt đi như là gió, một chiều tan trường, em nói sẽ đi xa, xa mãi mãi, tôi thẫn thờ nghe lòng mình sụp đổ. Trời đã tắt nắng từ lâu, em ra đi quên nói lời từ giã, em sợ tôi sẽ thấy được những giọt nước mắt của em... Và giờ phút chia ly chóng vánh trôi qua... Tôi và em đã trải qua một đoạn đời và chắc chắn em sẽ không bao giờ trở lại với dòng sông này nữa, hàng cây sẽ u buồn xơ xác theo tháng năm và chỉ một mình tôi ở lại với dòng sông buồn trầm mặc, với những chiếc lá khô rơi rụng lả tả bên đường... ... Tám năm rồi đó em! Có những chiều cô đơn tôi ôm đàn ngồi hát: "tôi có người em sông Hương núi Ngự..." mà nước mắt mặn môi. Bài thơ ngày nào tôi viết tặng em bây giờ vẫn còn dang dở bởi vì thiếu em, vì thời gian là những cơn gió vô tình miên man thổi tới... Tất cả đã xa, xa lắm rồi! Tôi đang nhớ lại những ngày tháng xa xưa đó và hoài niệm về em: Một thời áo tím thơ ngây nhưng cũng đầy đắng cay, chua xót. Biết ở nơi xa xăm nào đó, em có nhớ đến ngày xưa? Một thời mà tôi và em đã... Gió từ mặt sông vẫn thổi lên mát rượi, vương lòng tôi vang vọng mãi một khoảng trời xưa!...
Cao Minh Thanh (Ðà Lạt)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:20 pm | |
| Tưởng Rằng Ðã Quên
"Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm..."
Mỗi khi nghe bài hát này tôi lại nhớ về mối tình đầu của mình như thực như mơ khi trái tim lần đầu biết rung lên. Người ta thường tặng một bông hồng cho tình đầu. Nhưng tôi nghĩ tình đầu của tôi với anh không hẳn chỉ là bông hồng cũng chẳng là trái đắng. Nó giống như tách cà phê ngày chủ nhật mà vị ngòn ngọt đăng đắng của nó còn mãi trên môi.
Hồi ấy, anh gầy và rất cao. Ðôi mắt xếch. Miệng cười có duyên. Tôi chỉ đứng ngang cằm anh thôi. Vì vậy mà bạn bè hay cười chọc tôi "Muốn hôn anh, em cần phải có một cái thang". Tôi xấu hổ giấu mặt trong bàn tay. Anh nhìn tôi cười tủm tỉm, trả lời lại tụi bạn một cách ranh mãnh "Chỉ cần cô ấy nhón chân lên một chút thôi mà!". Lúc ấy, anh ăn nói bạo dạn thế, chứ hồi mới quen nhau anh chỉ dám nhìn tôi thôi - Mà nhìn lén mới "chết" người ta chứ.
Anh và tôi cùng một khối học quân sự. Buổi tập đầu tiên, tôi bắt gặp anh nhìn lén mình và ngay lập tức anh quay đi chỗ khác. Tôi muốn chọc ghẹo vào bộ mặt thích nhìn "người ta" nhưng lại giả vờ ngó lơ chỗ khác ấy. Những buổi tập ngoài trời làm nước da tôi rám thứ ánh nắng cuối hạ. Bãi tập bao la cỏ tha hồ bứt bỏ vào miệng nhai nhai. Nắng gắt. Tôi kéo vành mũ sùm sụp, mồ hôi vẫn rịn ra ướt nhẹp tóc. Tôi liếc nhìn anh - Vì anh là trưởng khối - và len lén bỏ vào gốc cây trứng cá ngồi chơi.
Khi tôi sắp sửa hái được trái trứng cá chín nhất thì cành cây tự nhiên rung lên và tuột khỏi tay tôi. Giật mình quay sang đã thấy anh đứng cạnh, với chiếc súp-lê lè kè nơi anh. Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào tôi, trái tim trong ngực tôi nhảy điệu "Rumba".
- "Không nghe tiếng còi tập trung hả bé?".
Hứ? Dám gọi tôi là "bé" ư? Trái tim tôi bắt đầu giận dữ. Nó sắp sửa nổi loạn. Chợt thấy anh đứng nghiêm một hồi còi lấy "tác phong quân sự" hù "người ta". Tôi nín thở. Cơn gió mát nào chợt thoảng qua cho nhành cây rung rinh. Tim tôi dịu xuống. Anh nhìn lên trái trứng cá mà tôi chụp hụt và nheo mắt cười:
- "Mê ăn trứng cá đến quên tập. Sau này hổng ai đi thi dùm đâu nhé!".
Tôi lom khom nhìn anh, chu môi cười. Bất ngờ anh hô to:
- "Nghiêm. Ðằng sau: Quay!".
Anh đã kéo tôi trở lại với bãi tập như thế đấy.
Một ngày hai buổi phơi mình dưới ánh nắng gay gắt như bà mẹ chồng khó tính, cái nhìn chia xẻ của anh làm tôi thấy vui. Một sức sống mới tràn ngập trong trái tim bướng bỉnh của tôi và một chút sợ hãi mơ hồ khi tôi nhận ra chỉ mình anh có thể làm nó ngoan ngoãn. Tôi hiếm còn dịp trốn đi chơi bởi chiếc áo tím của tôi đã trở thành mục tiêu quan sát của anh suốt buổi tập. Sau này anh bảo "Ở em có cái gì đó hay hay. Như giọt mưa thu lạc vào giữa hạ. Màu áo tím nhạt nhòa em mặc cũng làm cho cả trời chiều bãng lãng...". Anh nhướng mắt và tay ra dấu một cái gì đó khó diễn đạt.
Hồi đó, mấy đứa bạn tôi đều gọi anh là "sếp!". Mỗi khi anh đi ngang, tụi nó đang tụm lại nói chuyện chợt giãn ra:
- "Í, tập đi! Sếp đến kìa!".
Anh lướt mắt một vòng và dừng lại trước tôi:
- "Này, đi 1-2 gì cứ như nhảy "cha cha cha" thế?"
Tôi mím môi, đứng yên. Anh chạm vào tay tôi:
- "Ðánh tay phải như thế này nè!".
Tôi nhăn nhó vặn vẹo anh:
- "Cứ làm như "Sếp" là có quyền nắm tay người ta không bằng. Dễ ghét!".
Hôm ấy, trời chợt đổ mưa. Cơn mưa đi lạc cuối mùa. Chúng tôi được lệnh vào giảng đường học lý thuyết. Bài học hôm ấy có đề "Bản đồ địa hình quân sự". Thầy giảng bằng micrô khi to khi nhỏ, khi ồm ồm khi the thé. Tôi lơ đãng nhìn ra những giọt mưa tong tong ngoài cửa kính. Bầu trời như có sương mù Ðà Lạt. Những nóc nhà cổ kính nép mình san sát nhau. Tôi ngước nhìn ống khói của một ngôi nhà gần nhất. Trên đó có một tổ chim... Anh đem đến tấm bản đồ biểu tôi xem các ký hiệu ghi trên đó. Tôi muốn chỉ cho anh xem tổ chim nhỏ xíu trên cao nhưng kịp dừng lại vì chẳng biết đâu anh sẽ nghĩ tôi vớ vẩn như trẻ con. Tôi đem trả tấm bản đồ. Anh nheo mắt hỏi:
- "Thủy chỉ cho tôi con đường đến trái tim ngắn nhất đi?".
Tôi nghiêng đầu cười:
- "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim "người ta" băng qua dạ dày!".
Anh dụi tắt điếu thuốc:
- "Ðấy là đường mòn đã cũ mà ai cũng biết là không hề đến đích."
Tôi nhăn mặt vì không tìm ra câu trả lời. Anh đứng lên kéo tôi đi uống nước. Anh nói nhiều, thỉnh thoảng giơ tay diễn đạt nhưng tôi chẳng nghe gì cả. Ðầu óc tôi trôi tận đâu đâu, chỉ còn cảm giác được che chở khi đi bên anh. Và khi anh nắm tay tôi, mắt anh nồng nàn giữa một ngày mưa. Tim tôi nhảy điệu "slow" dìu dặt, hổn hển như khi leo lên một con dốc.
Bốn tuần quân sự trôi qua. Một thời gian rất ngắn để anh đi hết con đường đến trái tim tôi. Ngày ra thao trường thi bắn, tôi mím môi bóp cò ba phát trúng tâm. Vai tôi bị giật lùi khi bắn, đau nhói nhưng tôi vẫn cười rất tươi:
- "Anh thấy em bắn giỏi không? Nhưng anh đừng sợ, em không bắn vào tim anh đâu!".
Anh cười chỉ vào ngực mình:
- "Ðau lắm, chắc là anh không sống nổi!".
Chúng tôi hẹn hò suốt mùa thu. Mùa thu lá đổ nhưng không buồn như trong bài hát. Những cơn mưa bay chỉ đủ làm ướt tóc tôi khi hai đứa dạo chơi. Lũ bạn nhìn tôi ranh mãnh "Thế nào? Hắn cúi xuống hay mày nhón chân lên?". Tôi cười tha thứ cho mọi lời châm chọc bởi khi yêu người ta dễ dàng tha thứ lắm!
Ngày chủ nhật anh dành riêng cho tôi. Ðiều đó đã như một thói quen. Khi tôi ra mở cửa, anh vụng về dấu một bông hồng sau lưng. Anh ngồi nghe nhạc và tôi tự tay chế cà phê. Suốt tuần, tôi chờ đợi mỗi ngày chủ nhật, tôi tự cho phép mình hưởng trọn nó với tất cả sự ngọt ngào. Tôi đã ví tình đầu của mình như tách cà phê: ngọt và đắng ngang nhau. Nếu lỡ tay bỏ nhiều đường, chỉ cần ngọt thêm một chút tách cà phê sẽ trở nên vô vị. Anh thích uống cà phê tôi pha bởi bao giờ ngọt và đắng cũng ngang nhau. Nhà anh khá giả, gia đình tôi cũng chẳng khó khăn. Chúng tôi nói với nhau về một tương lai mà cả hai sẽ cùng tự lập. Tôi cúi mặt mân mê những cánh hoa nghĩ về một mái ấm giữa mùa đông. Chúng tôi đang bước sang năm thứ hai đại học.
Mùa đông năm ấy đã đến, mưa rả rích buồn. Tôi ít đến nhà anh - chỉ những lần anh năn nỉ - bởi ở đó tôi không được thoải mái lắm. Mẹ anh nhìn chằm chằm vào cây thánh giá tôi đeo. Tôi hoảng sợ trước ánh mắt lạnh lùng của bà và tưởng tượng ra một ngày tôi sẽ quỳ van xin bà cho tôi được yêu anh. Chỉ nghĩ đến chừng ấy đã khiến tôi bỏ chạy. Anh trở nên lầm lì và hút thuốc nhiều hơn. Anh là người con hiếu thảo. Tôi biết nên tôi đau khổ một mình. Tôi giận mẹ anh, hờn trách mọi người. Tôi ghét mùa đông dài lê thê. Chủ nhật, thói quen đến nhà tôi, anh vẫn giữ. Anh hỏi gì tôi vẫn cứ lặng thinh. Anh thường ngồi im và hút thuốc liên tục. Tôi ngăn lại và anh bỏ về. Ðóng cửa như cái máy, tôi quỵ xuống và bật khóc. Tôi sẽ tặng tình đầu của mình một bông hồng, giá mà tôi xa anh từ đấy...
Sau Tết, anh vui vẻ báo tin: Mẹ anh đã chấp nhận tôi! Tôi những tưởng tình đầu của mình trở thành "vĩnh cửu". Cho đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi: tại sao chúng tôi xa nhau? Ðó là quy luật của những mối tình đầu hay là sự khờ dại của trái tim non trẻ? Tôi vẫn giữ thói quen uống cà phê vào ngày chủ nhật, giờ đây tôi thích uống đắng nhiều hơn. Mẹ bảo "uống cà phê có hại" nhưng tôi không bỏ được cũng như không thể quên mối tình đầu tưởng chừng đã lùi sâu và dĩ vãng, vẫn mãi dư âm day dứt khi trời bất chợt vào thu...
Nguyễn Phan Dạ Vỹ
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:21 pm | |
| Những Bông Hoa Không Ngủ
Ðó là ngày tôi về với mây thấp trên vai và mắt đầy những chiều cao lung linh nắng. Ðó là những chuyến mưa cuối hạ đầu thu đã bắt đầu nhỏ hạt, giăng mịn trên tầng lá sầu đông vàng rực rỡ như những nét nhấn bất chợt trong họa phẩm "Thu vàng" của Lê-vi-tan. Hình như hương một mùa mưa cũ còn vương lại mơ hồ như hương tóc em, ngày xưa, thuở tình còn rất mới. Thoắt chốc, đã mười năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã thành con sóng vỗ, từng đêm vọng mãi bãi đời này. Tôi đợi mùa thu về để cùng trở về. Bất chợt cao nguyên đẹp đến não lòng giữa một ngày tháng chín. Về đây là vùi quên tất cả và... nhớ lại tất cả. Ðó là phố của những miền ký ức mù tăm, của thảo nguyên ngang tàng nắng gió, của những mùa ngô đồi cũ. Ðó là phố của bụi đỏ mưa dầm, của những con đường dã quỳ, loài hoa hồn nhiên rực rỡ thắm mãi trong ta ngày chuếnh choáng buồn. Và đó, cũng chính là ngày ta về những chiều biêng biếc khói thu. Khói của tôi xưa gày nhẵn ná thun quàng cổ lang thang một trưa nào nhóm lên bất chợt, một chiều nào đốt bằng lá thông và phân bò khô dụ những chú bọ rày bay ra sớm. Khói của một nơi chốn nào bay lên không biết nữa, mơ hồ và loang tím mắt nhìn mà em gọi là khói thu và quả quyết rằng chỉ cao nguyên mùa này mới có. Buổi chiều ngoại ô có những quán cà phê ngon và tuyệt đẹp. Có thể nhìn suốt chiều dài một con đường rưng rưng hoa muống vàng nở muộn. Ðêm ngồi nghe những bài Tango một thời đã cũ, dỗ lòng những kẻ xa quê mong ngày về cố quận... Tôi trở lại bên kia đồi ngang qua khu vườn xanh, dẫu biết rằng em không còn ở đó. Nơi có ngôi nhà trắng và chiếc xe thổ mộ. Khắc khoải tiếng ngựa hí sau những chuyến đời mỏi mệt và đàn bò thiu thiu ngủ hiền triết cuối ngày. Nắng đã vàng rực trên đồi tháp chuông cao. Thảng thốt, một chút nhớ Pau - tốp-xki, một chút buồn Cung Tiến. Ðã xa lắm rồi ngôi trường cũ. Mắt học trò trông theo. Và em, xa lắc xa lơ một cuộc tình mà vẫn chập chờn sương khói. Tôi sẽ nhặt sỏi trứng bỏ đầy những ngăn kỷ niệm giữa tôi và em. Tất cả đã ngủ vùi, chỉ còn lại những bông dã quỳ là còn thức đợi mặt trời. Thôi nhé! Một đóa quỳ vàng cho tình đầu khuất lấp nghìn trùng. Những lối đi không nhau bây giờ đã sum suê mùa hạ.
Vũ Duy (Buôn Ma Thuột)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:21 pm | |
| Nỗi Ðau Thầm Lặng
Anh T! Vậy là tròn tám năm em xa anh, trong tám năm đó cuộc sống của em luôn thanh thản nhưng tâm tư dằn vặt khôn nguôi, hình ảnh anh chiếm chỗ muôn đời trong ngăn tim kín đáo khỏe mạnh còn lại của em! Anh T! Những lúc làm việc và cả ngoài giờ em luôn có anh kề bên: tấm ảnh anh trong xắc tay của em, tấm ảnh anh tặng một năm sau khi quen em. Em luôn nhớ dáng đứng thanh cao, trầm tư, khóe môi hơi trễ xuống, một chút cao ngạo khinh đời của anh, hay một nét riêng của anh từ lúc sinh ra?! Em nhớ lúc đầu quen em, anh có một thái độ rụt rè, e ngại như một chàng trai mới lớn, mặc dù anh đã hai mươi tám tuổi! Em bật cười làm anh ngơ ngác, em càng cười dữ! Một kỷ niệm khó quên anh nhi? Hằng tuần, chúng ta có một buổi nghĩ về nhau, quan tâm nhau đến những điều nhỏ nhặt nhất... Anh T! Anh nhớ khi chúng ta quen nhau đã năm năm, nghe anh hỏi cưới em, em không ngạc nhiên, biết đón nhận cái gì đến, sẽ đến, em tự hỏi lòng có xứng đáng sống suốt đời khi lấy nhau, không bị tác động ngoại cảnh và biết chắc rằng em không thể nào có con được!? Em hơi sững sờ khi anh quyết định sống chung với em trong tình trạng sức khỏe của em hiện tại. Như anh đã biết, một năm sau khi quen anh, em đã nói hết những khiếm khuyết của em rằng em bị hẹp van tin tâm thất phải, thể tạng yếu ớt, bác sĩ đã ân cần khuyên bảo em không nên lập gia đình, nếu lập gia đình, trước nhất em có nguy cơ đột tử nếu sinh con, và cho dù em qua khỏi thì đứa con đầu lòng sẽ chết yểu, anh còn nhớ chứ?... Anh T! Thú thật lúc đó anh làm em hơi choáng một tí, em hiểu anh là một chàng trai cao thượng, vị tha. Nhưng lúc đó em nghĩ rằng có một vật cản vô hình, đó là gia phong lễ giáo của gia đình anh không chấp nhận được! Em rất sợ điều ấy, họ sẽ nghĩ xấu về em, thêm một lẽ nữa, khi mà bà con họ hàng ngoại của anh thuộc chi phái Hoàng tộc, họ sẽ nghĩ: "Gái không con như hoa độc trong rừng". Sẽ đau xót cho em lắm. Em không sợ anh hắt hủi em, năm năm cũng đủ đo lòng chung thủy của anh, em yên tâm là một người vợ hiền. Vì lý trí lấn át nên em phải xa anh. Anh hiểu? Em đau lòng như muối xát khi phải âm thầm đi xa mà không một lời nhắn gởi. Anh biết không, lúc lên đường về quê ngoại, một thành phố xa Huế đến cây số ngàn, một nơi anh không biết được. Em muốn anh có được một hạnh phúc bên một người vợ toàn vẹn, lý trí và tình cảm luôn có đôi, họ hàng anh thỏa mãn, mặc dù tâm tư em giằng xé vì anh, nhưng em tin rồi thời gian sẽ làm nguôi tất cả. Lúc đó, những tuần đầu em khóc hết nước mắt, sút đến bốn ký lô, anh đã biết rằng em vốn nhẹ cân, sút chừng ấy cũng đủ cho em "đi tàu suốt". Anh T, bây giờ em đã quân bình lại tinh thần lẫn thể xác sau ba năm, bây giờ em đang công tác ở Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh, những công tác từ thiện làm em không còn thì giờ để mà hồi tưởng, những chuyến đi dài ngày không làm em mệt mỏi, nhưng hình ảnh anh vẫn theo em vào giấc ngủ! Còn anh, hiện giờ đã tìm được một nửa của anh chưa? Em nghĩ con trai phải có gia đình mới tồn tại bền vững, em là gái sống độc thân nên dễ hơn anh nhiều. Anh T, hãy vì em, vì gia đình anh, vì tương lai, hãy kiếm tìm một cô gái chung thủy, khỏe mạnh, cùng anh đi hết quãng đời, em không buồn đâu, vui cùng anh nữa kìa! Nếu đang có hoặc sắp có, tin cho em biết để chúc mừng chị ấy, và chị ấy sẽ là bạn đồng giới thân nhất của em! Thế nhé! Em chẳng có gì hơn, cầu chúc anh vững bước trên đường tình ngày mai... Siết chặt tay anh! Em.
Nguyễn Tiêu (Vỹ Dạ - Huế)
|
| | | Khách viếng thăm Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! Tue Jul 20, 2010 6:21 pm | |
| Hình Như Là
Tất cả, có lẽ đã ngủ yên trong quá khứ nếu cô học trò nhỏ bé của em không phải là Hoa Hồng. Một nữ sinh lớp mười xinh xắn, dễ thương và mộng mơ y như em ở cái tuổi mười sáu ngu ngơ ấy. Hoa Hồng là hình ảnh của em trong tháng ngày xưa cũ. Cũng bỡ ngỡ, sung sướng lẫn bồn chồn trước cổng trường trung học và con tim mười sáu đã rung lên những nhịp đập dại khờ trong giờ Anh văn với thầy giáo trẻ có cách phát âm chuẩn và giọng nói trầm ấm. Ngày ấy, em thấy mình yêu môn Anh văn chi lạ! Em luôn ngóng chờ ngày thứ ba và sáu để được học Anh văn, hay để nhìn thấy người? Hình như là cả hai. Có ai thích một người nào đó mà không muốn người ấy để ý đến mình? Cũng có đấy. Ðó là em. Khác với những nữ sinh cùng lớp (và cũng là những người ái mộ người), em không hề rụt rè khi bị người gọi, không e lệ mỗi khi bắt gặp ánh nhìn vu vơ của người và cũng không vội vã vuốt lại mái tóc khi trống báo hiệu chuyển tiết vang lên. Ðó là những hành động mà em cho là "gây sự chú ý". Chắc là một đứa con gái dễ ghét vô cùng với cái nhìn dạn dĩ, đôi khi hơi "khinh khỉnh" khi đối phương cố ý nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy. Trong một lần tình cờ "bốn mắt nhìn nhau", em đã nheo mắt nhìn người như thách thức và cảm thấy vui thích khi người quay đi sau một lúc "đọ mắt". Nó như một sự chiến thắng. Thật là con nít. Ðêm ấy em thao thức không ngủ được vì ân hận. Em tự cho mình là vô lễ vì ánh mắt ấy. Nhưng "xin chúa hãy tha thứ cho con", bởi vì người còn quá trẻ. Em có sống trong niềm vui trẻ con ấy của mình, không màng đến những người bạn gái hay đứng ngoài hành lang để thấy người rồi nhận xét đủ điều, duy chỉ có đôi mắt nhìn người là giống hệt nhau. Em như đang đi thong dong ngắm trời, ngắm mây trên một con đường bằng phẳng bỗng vấp phải một hòn đá khi ngày ấy chợt đến. Ðó là một thứ sáu vô cùng bình thường. Cũng bốn tiết học từ 12 giờ 30 đến 4 giờ. Cũng bốn môn học quen thuộc đó. Nhưng không khí rộn ràng hơn vì ngày mai là 20 tháng 11. Chẳng biết từ khi nào, ngày Tết của thầy cô cũng trở thành ngày Tết của học trò. Nhưng khác một điều là học trò dành hoa tặng cho thầy cô nhưng lại không được ai tặng hoa cho mình. Nổi bật lên giữa những bông cẩm chướng đồng tiền hiền lành dễ thương là mười đóa hồng nhung kiêu sa của Lan Vy tặng "Thầy dạy Anh văn". Ðóa hồng biểu hiện nhiều khía cạnh của tình cảm. Nhưng, có lẽ mọi người đều hiểu theo nghĩa rõ ràng nhất, thông thường nhất của những hoa hồng mà hai người khác phái tặng nhau. Ðêm ấy, về nhà em lại thao thức, những bông hoa đỏ thẫm ấy cứ ám ảnh mãi tâm trí của em cùng với vẻ mặt nửa e lệ nửa kênh kiệu của Lan Vy trước bốn mươi ba cặp mắt mở to ngơ ngác và sự vui vẻ bất thường của người khi ân cần nâng niu bó hoa ấy. Với em, tòa lâu đài mà em đã cố công xây bằng những hạt cát trắng từ từ sụp đổ và được một cơn sóng bất chợt cuốn phăng ra biển khơi. Lan Vy đã rất can đảm khi "nói" lên những điều nhỏ ấp ủ. Nhỏ đã vượt qua nhiều người (trong đó, hình như có em). Bây giờ, ngoài Lan Vy ra, tất cả đã trở thành "người đến sau". Ðiều ấy em hoàn toàn không muốn. Sau "sự kiện" ấy, người không lên lớp với vẻ mặt lạnh lùng nữa. Sự thân thiện của người và Lan Vy cũng dễ hiểu. Lan Vy không những là hoa khôi của lớp mà còn là người học giỏi Anh văn nhất. Trong giờ học, thầy giảng bài bằng tiếng Anh, vì thế đôi khi, em cứ ngỡ người chỉ dạy cho vài ba học sinh và dĩ nhiên Lan Vy là người nổi bật hơn cả, nên hình như người chỉ dạy cho mỗi một người. Thú thật, em không thể nhìn người trong khi người như đang "nói bằng mắt" với người khác. Và những giờ Anh văn bỗng trở thành khó chịu với em. Chiều hôm ấy, khi tan học em ghé vào nhà sách chọn quyển "Giúp học tốt Anh văn" và từ đó em tự học cùng với sự giúp đỡ của người chị. Cả nhà đều ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy em miệt mài ôm nào sách, nào tự điển và đã hiểu rõ bài trước khi được học. Không ai hiểu được lý do của sự siêng năng bất thường ấy. Vậy là, khi mọi người học thì em ung dung ngồi ngắm cây me tây xòa tán rộng ngoài cửa sổ hay đếm từng chiếc lá bàng đỏ rụng xuống trong mùa thay lá. Thật may mắn khi em không hề bị một trứng ngỗng nào trong suốt những ngày dài. Rồi tất cả cũng dần qua đi. Lũ bạn quái ác không còn chọc ghẹo mỗi khi Lan Vy lên trả bài và em cũng không cảm thấy gì trong những giờ Anh văn, cả khi người nhìn em lạ lẫm (chắc người ngạc nhiên tự hỏi: đâu rồi ánh mắt khiêu khích?), em cũng không hề quan tâm đến người và Lan Vy. Tất cả đã rất bình thường. Ðúng, rất bình thường. Rồi thì năm học cũng kết thúc. Ngày cuối cùng, em cẩn thận đặt đóa hồng nhỏ nhắn đã ép khô vào hộc bàn. Ðóa hồng ấy em hái trộm ở vườn hoa nhà Ngoại hôm 20-11 và đã đem áp chặt vào quyển nhật ký. Thôi thì hãy để nơi đây một chút khờ khạo của con tim mười sáu... Giờ đây, Hoa Hồng đang ngồi trước mặt em, đôi mắt nâu mở to mơ màng. Em có nên nói cho Hoa Hồng biết đó chỉ là một sự ngộ nhận trong những ngày tháng bồng bột không? Em tự biết là em không thể khuyên gì Hoa Hồng, bởi tình cảm đến và đi như những dòng nước, không có gì có thể ngăn cản được. Tình cảm ấy vô cùng trong sáng và tươi đẹp khi xuất phát từ con tim thiếu nữ. Cho đến bây giờ, em vẫn còn tự hỏi, ngày xưa, em chỉ đơn thuầu rung cảm trước những điều có vẻ hay hay, hay đó chính là những tình cảm đầu tiên của mình dành cho một người khác phái.
Sớm Mai (TP. HCM)
|
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! | |
| |
| | | | tuyển tập những truyện ngắn bông hồng cho tình đầu! | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| Latest topics | » Dòng Video YouTube ĐỌC THƠ & THƠ (2)Wed Nov 20, 2024 9:49 pm by Nguyễn Thành Sáng » Dòng Video Youtube Ngâm Nga Thơ & Đọc ThơMon Oct 28, 2024 1:52 pm by Nguyễn Thành Sáng » Dòng Thơ VideoFri Oct 25, 2024 4:24 pm by Nguyễn Thành Sáng » Dòng Thơ Trích Đoạn (tiếp theo)Mon Oct 14, 2024 12:54 pm by Nguyễn Thành Sáng » Một Thoáng Ở Con TimSat Aug 24, 2024 12:01 pm by Nguyễn Thành Sáng » NHẤT LANG THƯ QUÁN -------------------------- Dòng Thơ Nhạc Trích ĐoạnWed Aug 21, 2024 12:17 pm by Nguyễn Thành Sáng » Nha trang ơi / anh nhớ em nhiều lắmFri Mar 08, 2024 4:31 pm by maylangdu » Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện TìnhThu Jan 25, 2024 4:38 pm by Nguyễn Thành Sáng » Thơ Hay NgắnSun Jan 14, 2024 1:28 pm by Nguyễn Thành Sáng » Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây…Sat Dec 23, 2023 4:57 pm by Nguyễn Thành Sáng » Khúc Nhạc Tình Buồn – 2Sat Dec 16, 2023 4:36 pm by Nguyễn Thành Sáng » Khúc Nhạc Tình Buồn - 1Fri Dec 08, 2023 4:50 pm by Nguyễn Thành Sáng |
Thống Kê | Hiện có 83 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 83 Khách viếng thăm :: 1 Bot Không Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 315 người, vào ngày Fri Oct 18, 2024 5:48 pm |
Statistics | Diễn Đàn hiện có 11096 thành viên Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: donguyen23
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 78569 in 8027 subjects
|
Đăng ký nhận thư mới qua mail | |
|