Thuở ấy, có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây phượng vĩ lá li ti xanh mướt để đến trường.
Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những ngày nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Hà Nội người con gái đi qua nhoà nhạt trong mưa giữa hai hàng cây phương vĩ mịt mờ..Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng phương vĩ để đến trường.Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn lượt .Những bước chân chậm rãi đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho một người hay cho nhiều người thì quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đi về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi còn quá cũ kỹ. Và từ đó, khung cảnh quen thuôc đó đã hình thành một không gian riêng. Nó không cám dỗ như cõi phồn hoa đô hội nhưng nó là mạch nguồn gợi cảm nhẹ nhàng riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và mơ ước những cõi trời gần như không có thực.
Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông.."dòng sông Tô Lịch", qua những hàng cây phượng vĩ,qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.
Người con gái đi qua những hàng cây phượng vĩ,bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn phải quên.