Ngoài trời mưa lại rơi, và giai điệu buồn của "Hai trái tim không cùng 1 nhịp lại vang lên" làm kỉ niệm đã kìm nén trong tim mình lại ùa về như ngày mình còn bên nhau.Để tim mình lại nhói đau từng hồi, vì sao mình càng cố quên mình lại nhớ nhiều hơn, vì sao thời gian trôi qua càng lâu hình ảnh hiện về càng rõ cậu ah.
NVD ah, cho mình gọi lại cái tên thân thương ngày ấy mà bao lâu nay mình không thể nói ra, mình chỉ có thể để ở noi sâu thẳm tim mình. Chưa khi nào và chưa bao giờ mình quên điều đó, chỉ có điều mình không được phép nói ra. Vì hạnh phúc của cậu, vì lời mình đã hứa mình không thể sống với chình mình. Mình luôn sống trong giả dối, mình luôn tỏ ra vui vẻ thì lúc đó mình buồn lắm, đứng trước cậu mình không bao giờ cười được vì mình đau thật nhiều còn hơn ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Ngày cậu lên xe hoa mình chòm trong men rượu, mình thật kém nhưng với mình ngày đó mãi mãi không bao giờ quên. Sau ngày hôm đó thì mình có làm gì đi chăng nữa mình cũng không thể sóng bước bên cậu, dù có thể mình vẫn gặp nhau phải không câu. Và mình biết giấc mơ của mình đã thành dang dở, và chỉ có trong giấc mơ mình mới gặp được cậu và thấy cậu cười với mình.
Mình xa nhau vậy là bao lâu rồi cậu nhỉ, 7 năm cho ước muốn quên đi cái ngày đó, ngày cậu rời xa mình hay là 3 năm cậu lên xe hoa theo chồng về nơi ấy, mà mình không thể bên cậu nữa mà chỉ có thể dõi theo cậu, giờ cậu vui mình cũng chỉ có thể thấy an ủi phần nào, còn cậu buồn mình không thể đến bên cậu san sẽ như ngày nào mình còn bên nhau. Những ngày dài không còn cậu bên mình, khiến cái lạnh màu đông còn không lạnh bằng ánh mắt mình, sự thất bại trong công việc cũng không bằng mình mãi mãi mất cậu. Mình làm thế nào để có thể bên cậu như ngày đó dù chỉ 1 phút. Mình kém cỏi lắm cậu ah, mình chỉ biết chìm trong men rượu mỗi khi màn đêm buông xuống, dưới đáy sâu chén đắng mình thấy cậu mình thấy lại ngày đó và mình bớt ân hận và day dứt vì để mất cậu.
Ai cũng hỏi sao mình lại đi làm xa đến như thế, ai cũng nói mình có thể làm 1 nơi gần hơn, chỗ làm tốt hơn sao mình luôn mải miết với công trường xa lạ. Mình vào trong này đã 2 năm rồi, cái cảm giác xa lạ ban đầu không còn nữa nhưng ở đây mình thấy 1 chút mình yên, 1 chút gì đó mà nếu mình làm gần mình không có được. Mình kém lắm phải không cậu, nhưng mình không làm được, nhìn cậu tay trong tay ai đó, nhìn cậu bên người khác mình không chịu được. Thà để mọi người không hiểu mình, mình chấp nhận chọn sự vất vả, chấp nhận là 1 anh chàng kỹ sư của những miền đất lạ, mình sẽ mang hình bóng cậu tới những miền đất mới.
Cậu luôn đẹp nhất trong mình, và sau những tháng ngày bọn mình bên nhau với khi mình xa nhau mình biết cậu mãi là người mình yêu nhất, còn với cậu mình chỉ là 1 phần kỉ niệm trong cậu. Mình không trách cậu chưa khi nào mình trách cậu. Mình vẫn hay nói vui với cậu bọn mình có duyên gặp gỡ nhưng lại không có phận cùng nhau sánh mãi trên 1 con đường. Cậu biết không, hanh phúc của cậu là hạnh phúc của mình, mình luôn mong nụ cười sẽ mãi trên môi cậu. Mình không sợ ai nói gì cả, tình cảm là trong tim mình, không thể ép nhớ hay ép quên 1 ai đó. Hãy để mình mãi lưu giữ những hình ảnh và kỉ niệm ngày đó. Cánh hoa ép trong trang sách học trò có thể phai màu theo năm tháng, nhưng những gì của mình và cậu sẽ mãi như ngày ấy trong trái tim mình.
NVD ah, ACB nhớ cậu nhiều, thật nhiều, và chỉ khi nào tim ngừng đập thì mình sẽ không còn thổn thức trong sự nuối tiếc, thì mình sẽ không còn nhớ cậu da diết mỗi khi đêm về, và mình không còn cái lạnh đến se lòng khi đi qua những nơi có cậu bên mình ngày đó. Mình chỉ trách ông trời sao sinh mình và cậu ra lại để bọn mình bằng tuổi để ngày đó mình không đủ chín chắn trong suy nghĩ và việc làm để mình mất cậu, giá như........ từ đó vang lên sao không thể mình có 1 lần 2 từ đó dành cho mình.
"Năm tháng trôi phủ kín bụi công trường
Lòng trai sạn kí ức mỗi đêm về
Dẫu vẫn biết cố quên là nhớ
Sao cố tìm kỉ niệm đã vùi chôn"