Hưng Yên buồn 23/12/2010
Em!
Đây là lần đầu tiên anh viết thư cho em, có lẽ em sẽ ngạc nhiên lắm. Nhưng anh hi vọng qua những dòng thư này em hiểu.
Hôm nay một ngày thật buồn, khung cảnh của những ngày mùa đông, tuy không rét nhưng bầu trời thật u ám, thật ảm đạm và càng nặng trĩu hơn khi lòng người giờ đây… Một ngày hôm nay, có giống một ngày năm trước đây không em? Ngày định mệnh đó đã đến với anh phải không em? Đúng! Có lẽ đó là định mệnh mà anh phải chấp nhận. Lá thư này anh viết và nhất định sẽ có lúc em nhận được và hiểu anh trong lúc này, lá thư có lẽ sẽ để tang cho cuộc tình này phải không em?
…Mọi chuyện với anh và em đã qua đi thì dường như con tim em lại thay đổi, một vết nứt rất lớn giữa hai chúng ta anh đã hàn gắn lại được, anh chữa lành vết thương trong tim em và cả tim anh nữa. Nhưng tại sao? Tại sao những suy nghĩ của em lại như vậy?
-Em có yêu anh không?
-Anh muốn trả lời thật hay đùa?
-Thật!
-Em không biết…
Cảm ơn em, cảm ơn vì em đã nói thật để anh biết đau đớn thế nào, cho anh biêt thế nào là nỗi tuyệt vọng.
-Em có nhớ anh không?
-Không!
Vâng! Em không nhớ, vậy là em không nhớ anh, tim anh lại đau một lần nữa, anh không thể tự băng bó vết thương cho mình, con tim anh cứ tan chảy đi, nếu muốn khóc cứ khóc đi, thời gian sẽ là hi vọng để vết thương lành lại. Nhưng khó không em?
Thời gian gần một năm qua thời gian ấy không quá dài nhưng đủ để dệt nên bao kỉ niệm, chưa có dịp hai đứa ôn lại kỉ niệm mà đã phải chôn vùi vào quá khứ sao em? Anh sẽ để những kỉ niệm đó trong lòng và dành cho nó một góc trời riêng. Kỉ niệm ngậm ngùi bị vùi chôn, nó đau lắm nhưng làm sao được khi con tim đã đi về hai hướng.
Em là một cô gái đầy cá tính, thủa nào còn ngây thơ, tin người bước vào cuộc sống sinh viên đầy trẻ dại bồng bột trong lứa tuổi đôi mươi. Một năm- một năm em cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, tự tin hơn, hành trang vào đời đã được trang bị mặc dù có những bài học em phải trá cái giá quá đắt, ngã quá đau trong cuộc tình với người trước.
Rồi mai đây, trên đường đời em bước tiếp, nơi ấy không còn anh ở bên…mong em hãy tự chăm sóc bản thân mình cho đến khi hạnh phúc lại mỉm cười với em. Đã có lần anh tưởng tượng hai đứa mình trong tương lai, một căn nhà nhỏ xinh nhưng luôn đầy ắp những tiếng cười con trẻ, anh có nghĩ nhưng không nói ra, em hiểu phải không? Vậy mà bây giờ điều đó thật là ảo tưởng…ảo tưởng..
“Em không nhớ anh” thật nhẹ nhàng với giọng nói vẫn quen thuộc với anh. Từ lúc yêu anh em chưa một lần nói như vậy mà? Nếu em đã từng nói và điều đó là đùa? Nhưng lại là lần đầu tiên và em khảng định là thật. Vậy là anh phải tập làm quen với cuộc sống không có em, không còn chờ đợi cuối tuần mình gặp nhau, không còn náo nức của những tiết cuối ngày thứ sáu…
Và tập làm quen với rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa…tập làm quen..Nghe thật đau em ạ, anh chỉ biết:
Nếu một mai em thuộc về người khác
Anh mỉm cười định mệnh phải không em?
Đúng có lẽ anh sẽ mỉm cười, phải mỉm cười với định mệnh thôi em ạ.
…Buổi chiều hôm ấy..
Anh vừa đi thi về, làm bài tốt mặc dù nộp bài trước 30’, đúng ra người ta phải vui chứ em nhỉ, vậy mà anh vẫn buồn, thật nực cười..có lẽ đọc đến đây những giọt nước mắt trên môi em không có anh bên cạnh gạt đi nước mắt ấy, nhưng em có biết rằng bây giờ tim anh cũng đang rỉ máu. Nhưng đã quá muộn rồi em ạ. Những ngày qua em không còn tình cảm và thương nhớ anh? Vậy thì phải thử thách thêm làm gì nữa, tình yêu không thể gượng ép, khi mà con tim em đã không thuộc về anh nữa rồi. Anh mong em trên bước đường phía trước luôn thành công, luôn vui vẻ và tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình, hạnh phúc mà con tim em dành trọn cho nó, thật đẹp đẽ và theo em suốt cuộc đời này.
---Chiều hôm sau---
Ngày hôm nay vẫn vậy em ạ, trời vẫn u ám và ảm đạm trong tiếng nhạc bài hát Sad Noen lời bài hát nghe mà thê thảm quá. Tình yêu còn chưa tròn một tuổi vậy mà đã ra đi mong sao cho nó ra đi như chưa từng đến để nó thanh thản hơn.
Giờ này phương ấy em có nhớ anh không? Chắc không đâu nhỉ? Chính em đã thừa nhận thế mà, anh chỉ còn biết cười gượng trong những dòng nước mắt. Anh có nên níu kéo không? Níu kéo khi con tim em không còn yêu anh nữa? Như vậy anh quá ích kỉ đúng không, ích kỉ đến mức mà chỉ muốn con tim em thuộc về anh. Anh sẽ không làm thế đâu, hạnh phúc của anh là em luôn được hạnh phúc bên người em yêu, chỉ như vậy thôi cũng làm anh hạnh phúc lắm rồi em ạ.
---Chiều thứ bảy buồn---
Hôm qua thứ 6, mình vẫn không liên lạc, anh chờ em gọi cho anh và nói rằng:” Em vẫn yêu anh, xa anh em mới biết mình đã đánh mất thứ mình đang có…” Nhưng không như thế anh cứ nghĩ hôm qua em sẽ đến bên anh và nói như vậy hoặc ít cũng qua phone. Anh đã ngỡ như vậy, như giấc mơ em nhỉ?
Hôm nay trời thật lạnh, lạnh lắm, làm anh nhớ đén những lúc bên nhau, sao mà ấm áp thế, chỉ còn vài tiếng nữa lá thư này sẽ đến tay em, và lúc ấy đã quá muộn? Anh không níu kéo được nữa. Vậy là mình chia tay, hay mấy ngày qua chưa đủ để em nhận ra anh quan trọng với em biết nhường nào? Không phải thế đâu nhỉ? Người ta yêu nhau không xa nhau được 1 phút giây cơ mà, huống chi đã mấy ngày rồi. Một cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cánh cửa ấy với anh đang ở phường trời nào vậy mà không phải là em?
…Cuối cùng thì em đã nhắn tin cho anh, vào đúng lúc anh đang viết dòng thư này, sao trùng lặp đến thế?
“hwua noen co vuj k a?
Em nghĩ vui không? Hôm qua Noen người ta đi chơi với nhau, còn anh thì ở trong phòng, liệu có vui không? Còn em? Chắc ở đó vui lắm vì ở đó còn có bạn em và những chàng trai gần xóm, vui lắm em nhỉ, anh nơi này đâu có mang được niềm vui đến bên em? Lạnh lắm, tay anh cũng cóng rồi, một mình anh trong căn phòng, khung cảnh vẫn vậy vẫn còn những bông hoa giấy em cắt khẽ lùa theo từng cơn gió lạnh. Lòng người cũng se lạnh, bầu trời vẫn vậy, lạnh giá, buồn và u ám.
Lá thư này anh viết nhiều lắm, anh sẽ dừng bút ở đây nhé, tình yêu ở trong anh xin nó hãy ngủ yên, anh yêu em nhiều và mong em tìm được người yêu em nhiều hơn thế nữa. Chúng ta vẫn đi trên hai con đường cạnh nhau nhưng sẽ không cắt nhau nữa rồi. Khi nào em buồn và khó khăn thì vẫn có anh bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ cùng em những nỗi buồn, như những người bạn khác. Em cũng sắp thi rồi, đừng để điều gì ảnh hưởng đến học tập nghe chưa? Một điều hạnh phúc với anh là em học tập tốt và luôn thành công.
Còn nhiều điều muốn nói nữa, nhưng anh sẽ để lại, nếu tương lai mình có dịp tâm sự như những người bạn thì anh sẽ tâm sự với em.
Làn cuối chúng em hạnh phúc
HẠNH PHÚC
Anh!!!
Email: babygirltrang91@yahoo.com