Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Éo le cuộc tình

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
GiaPhatVN
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
GiaPhatVN


Tâm trạng : inlove
Nam
Tổng số bài gửi : 43
Age : 39
Đến từ : Tp.HCM
Châm ngôn sống : Vì một ngày mai tươi sáng, hạnh phúc và êm đềm.
Số lần được cám ơn : 2
Điểm : 54658
Ngày tham gia : 22/12/2009

Éo le cuộc tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Éo le cuộc tình   Éo le cuộc tình Icon_minitimeSun Jan 02, 2011 7:19 pm

Phước Long B, 10h 38’ ngày 01 – 01 – 2011

TÔI VÀ CÔ ẤY
Tôi là người đàn ông đã có gia đình nhưng do không hạnh phúc và mâu thuẫn gia đình, chúng tôi chia tay nhau. Tôi yêu Thu, cô ấy ít hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi cùng quê hương với nhau nhưng gđ cô ấy chuyển vào HCM sinh sống cũng đc 10 năm. Đến với tôi, cô ấy không quan trọng và không để ý gì đến quá khứ của tôi. Cô ấy là người con gái trong sáng, thật thà, ngây thơ và tốt bụng, hiền lành. Nói chung là 1 người con gái ngoan, tuyệt vời. Có một nhược điểm ở cô ấy là sự yếu đuối, không biết giao tiếp và không biết chia sẻ, giao tiếp kém và không có sức thuyết phục. Với tình yêu thì cô ấy không biết thể hiện và bộc lộ tình cảm của mình ra bên ngoài nhưng trong tôi, cô ấy luôn là người con gái tuyệt vời nhất.
Chúng tôi quen, yêu nhau và “chuyện ấy” đã xảy ra, tôi yêu cô ấy, càng yêu và càng thương cô ấy nhiều hơn khi “chuyện ấy” xảy ra, chưa 1 lần tôi dám nặng lời, hắt hủi và bỏ dơi cô ấy. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ phụ tình cô ấy mà cặp kè với người con gái khác. Cô ấy đến với tôi không vụ lợi, không toán tính, không suy nghĩ được – mất. Cô ấy đến với tôi bằng tình cảm hết sức chân thành và tình yêu trọn vẹn. Trao nhưng không đòi hỏi nhận lại gì. Chúng tôi thường ở bên nhau những lúc buồn, vui, đi làm, đi ăn sáng, ăn tối cùng nhau rất nhiều. Những buổi tối 2 đứa hẹn hò là những chỗ yên tĩnh, thoáng mát chứ chẳng phải những quán café, quán ăn sang trọng. Cô ấy là người con gái cần cù, chịu khó, biết lo, chăm sóc cho tôi và biết tiết kiệm. Chúng tôi xác định sẽ tiến tới hôn nhân. Biết trước rào cản sẽ khó khăn khi chúng tôi nói với gđ cô ấy về quá khứ của tôi. Cô ấy đề nghị và kêu tôi tới nhà cô ấy chơi thường xuyên để từ từ “lấy lòng” bố mẹ cô ấy. Nhưng khi đến nhà cô ấy, bố mẹ cô ấy không hài lòng vì họ nói nhìn tướng mạo tôi “kham khổ”, dần dần họ nói “tôi không hợp với gđ cô ấy và không hợp tính”. Tôi ăn tết ở nhà cô ấy, ăn tết xong thì mẹ cô ấy đi coi bói. Thầy nói: “tuổi chúng tôi không hợp, tứ hành xung”. Họ bắt đầu ngăn cản từ đó, ngày càng gay gắt và mạnh mẽ, họ không muốn chúng tôi gặp nhau, không cho cô ấy gặp tôi, không cho ra khỏi nhà và tính không cho dùng điện thoại để không liên lạc với nhau. Chúng tôi biết rào cản sẽ càng khó khăn hơn nữa khi gđ cô ấy biết về quá khứ của tôi và rồi cô ấy nói chúng tôi đi 2, 3 năm. Đi làm ăn rồi gây dựng sự nghiệp, cuộc sống, quay về xin bố mẹ cho cưới vì khi đó “ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm”. Cô ấy yêu tôi, thương tôi nhưng cô ấy không biết cách thuyết phục gđ cô ấy vì cô ấy không “quen” tâm sự và chia sẻ với bố mẹ. Cô ấy nói gì họ cũng không nghe, không tin. Năm nay 23 tuổi rồi nhưng cô ấy sống cuộc sống nói chung không có tự do, không đc ra ngoài, không đi đi đâu, không được làm gì. Hằng ngày chỉ có tới trường, về nhà và thi thoảng được đi với bạn bè học cùng café, cưới hỏi. Còn hẹn hò thì hoàn toàn là không có và không bao giờ gđ cho cô ấy hẹn hò, tìm hiểu ai hết.
Chúng tôi bỏ đi và sống như vợ chồng với nhau đc gần 6 tháng, chúng tôi sống, làm việc, cố gắng bằng tất cả sức lực của mình. Chúng tôi luôn động viên, an ủi, chia sẻ với nhau. Nói chung cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc. Nhưng do cô ấy yếu đuối quá, cô ấy không biết cách thuyết phục gia đình và khi sống chung với nhau cô ấy luôn thể hiện cho tôi thấy sự yếu đuối của cô ấy. Từ ấy hình thành trong tôi những nỗi lo và sợ hãi. Tôi sợ cô ấy 1 ngày sẽ bỏ cuộc vì rào cản quá lớn, sợ 1 ngày cô ấy gục ngã, sợ 1 ngày chúng tôi đánh mất nhau và tôi để lại cho cô ấy 1 quá khứ tồi vì miệng lưỡi nhân gian sẽ nói cô ấy “bỏ nhà đi theo trai” tôi sợ mất tôi cô ấy bị đàm tiếu, nếu cô ấy lấy chồng mà người chồng không phải là tôi nên tôi sợ người đàn ông đó không đủ bản lĩnh để chấp nhận đc quá khứ đó, sợ bố mẹ chồng cô ấy mà không phải bố mẹ tôi đánh giá cô ấy là người con gái không ra gì và bỏ nhà đi theo…tôi sợ điều đó, sợ cô ấy khổ, sợ cô ấy bị tai tiếng.
Việc làm và hành động của cô ấy bỏ đi cùng tôi cho tôi có 1 cảm nhận rằng cô ấy quá hết lòng vì tôi, quá thương yêu tôi. Cảm nhận đc điều đó ngày tôi càng yêu và thương cô ấy nhiều hơn. Chúng tôi sống bên nhau khá hạnh phúc, ấm êm. Cô ấy xin tôi cho đi làm, tôi không đồng ý vì sức khỏe của cô ấy yếu nên hàng ngày tôi chở cô ấy đi theo tôi ra công trình làm, trông coi, quán xuyến thợ thuyền giúp tôi. Ngày qua ngày cô ấy để trong tôi sự lo lắng cô ấy bỏ cuộc, sẽ khiến rất nhiều người khổ nên từ đó đêm này qua đêm khác tôi mất ngủ triền miên, suy nghĩ quá nhiều, đau đầu và căng thẳng, từ đó tôi hay bực bội, nóng tính. Có lần tôi đã tát cô ấy vì bực tức cô ấy, có lần sự yếu đuối của cô ấy khiến tôi mất hết lý trí mà hành hạ thân xác mình và lại làm tổn thương cô ấy mà không kìm chế đc mình. Nguyên nhân dẫn đến sự nóng nảy, mất kìm chế của tôi từ sự yếu đuối, bế tắc của cô ấy.
Dường như tôi đánh mất bản thân tôi hoàn toàn vì yêu cô ấy quá nhiều, thương cô ấy quá nhiều. Người có thể thuyết phục đc gđ cô ấy chính là cô ấy chứ không ai khác. Nếu cô ấy cứ thuyết phục, tôi cứ cố gắng hoàn thiện con người, công việc và cô ấy cứ quyết tâm thì bố mẹ cô ấy sao cản phá nổi hạnh phúc của chúng tôi. Nếu cô ấy mạnh mẽ thì làm gì để trong tôi nỗi lo như vậy, làm gì để tôi phải suy nghĩ, mất ngủ hằng đêm như thế. Tôi hoàn toàn hài lòng về cô ấy về mọi mặt nhưng không hài lòng về cô ấy vì điều này. Một mình tôi lo bao nợ nần, quán xuyến công việc, toan tính chuyện tương lai về sự nghiệp, hạnh phúc. Tôi chẳng nỡ để cô ấy phải ra ngoài làm vì cô ấy là cô gái bấy bớt. Lại cộng thêm sự yếu đuối của cô ấy từ đó hình thành trong tôi quá nhiều áp lực.
Tôi đặt ra mục tiêu phải mở được công ty trong 2 năm chúng tôi đi, phải có đội ngũ thợ lành nghề, phải có sự nghiệp tốt để lo lắng tương lai. Con đường tôi đi bắt đầu từ số 0 vì lúc hai chúng tôi đi chẳng có một đồng trong tay. Cô ấy đã không hiểu, không cảm nhận đc sự lo lắng đó của tôi. Tôi thấy buồn, thất vọng về điều đó nên nhiều lần đánh mất mình mà làm tổn thương cô ấy, khiến cô ấy lo sợ. Tôi ân hận, day dứt, đau đớn và rơi nước mắt sau những cơn “điên” đánh mất mình như thế, mỗi lúc tôi bị đau đầu thì cô ấy luôn ôm tôi, xoa đầu và an ủi, cô ấy khóc vì thấy tôi quá mệt mỏi.
Thật lòng, tôi thương cô ấy, dù cô ấy có phải ngồi xe lăn, có tàn tật đi nữa thì tôi cũng lấy cô ấy và muốn bao bọc, lo lắng, chăm sóc cho cô ấy suốt đời vì bản chất của cô ấy là con người rất tốt, tình yêu cô ấy dành cho tôi hoàn toàn trong sáng, trọn vẹn. Sau những ngày làm việc mệt mỏi là những buổi chiều 2 đứa đi chợ, về phòng trọ, đứa thì nấu ăn, đứa thì lau nhà, dọn dẹp. Tối đến tôi phụ cô ấy rửa chén, giặt đồ và hai đứa lại nằm ôm chiếc laptop chơi game, đọc tin tức. Tranh thủ kiếm thêm việc, buổi tối thay vì đi dạo chúng tôi lại bên nhau đi tìm kiếm thêm công trình để kiếm tiền lo tương lai, cuộc sống. Những buổi sáng cô ấy tới trường mặc dù quãng đường dài hơn 20km luôn có tôi làm tài xế đưa cô ấy đi dù cả đêm tôi không ngủ.
Sống với nhau được mấy tháng, gia đình cô ấy tìm đc chỗ ở của chúng tôi, họ nói với cô ấy rằng về nhà rồi bố mẹ sẽ đồng ý. Chúng tôi không tin nhưng tôi vẫn đưa cô ấy về nhà để từ từ thuyết phục. Tôi nói mẹ tôi cùng tôi đưa cô ấy về để xin lỗi gia đình cô ấy vì hành động chúng tôi bỏ nhà đi. Ngay buổi tối đầu tiên chúng tôi về nhà, bố cô ấy chỉ tay lên bàn thờ ông nội và nói: có mặt ông nội, nếu mày bỏ đi lần nữa tao từ mày. Tôi xin lỗi và đặt vấn đề cho chúng tôi được yêu thương và đến với nhau. Nhưng bố mẹ cô ấy nói từ từ tính, để cho cô ấy học đi đã và tôi cứ ổn định sự nghiệp đi. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã bị “lừa”. Hai đứa ngồi nắm tay nhau với nét buồn trên mặt, ngậm ngùi đứng nhìn rào cản từ gia đình.
Chừng gần 1 tháng đầu khi trở về, họ chưa tác động cô ấy vì “sợ” cô ấy đi cùng tôi lần nữa và từ đó rào cản ngày càng khắt khe. Họ không muốn cho cô ấy dùng điện thoại, không cho cô ấy chat với tôi, không cho cô ấy gặp, nói chuyện với tôi, không cho chúng tôi ở bên nhau. Ngày qua ngày họ buông lời trách mắng cô ấy, rồi cứ đi một bước hỏi một câu, gọi điện thoại và réo liên tục về. Không cần biết cô ấy suy nghĩ như thế nào, muốn gì. Họ đã đè nặng lên cô ấy sức ép quá lớn, khiến cô ấy ngộp thở. Họ điện thoại cho mẹ tôi để nhờ mẹ tôi ngăn cản, chửi mắng cô ấy để cô ấy từ bỏ tôi. Lúc cô ấy về công việc, cuộc sống của tôi còn quá khó khăn. Tôi chưa quen và chưa “hão hoà”, “chấp nhận” được cuộc sống thiếu vắng cô ấy với những bữa cơm chiều, những cái nắm tay nên nỗi nhớ đè nén trong tôi, khiến tôi không còn muốn ăn, muốn ngủ. Sao lúc đó cô ấy không ngồi chia sẻ cùng tôi, không ngồi cùng tôi tìm phương hướng giải quyết, tháo gỡ bế tắc? Sao cô ấy không nói với tôi để tôi biết và cảm nhận đc nỗi khổ trong lòng cô ấy để tôi chia sẻ cùng cô ấy? Tại sao dấu tôi và chịu đựng một mình.
Áp lực, mệt mỏi nhiều quá khiến cô ấy chẳng còn cảm giác yêu thương, chẳng còn đầu óc nhớ tới tôi và nhớ tới kỷ niệm. Cô ấy như cái xác không hồn, vô cảm, lạnh lùng và xa lạ. Nhìn cô ấy nước mắt tôi không sao kìm nổi vì tôi biết cô ấy quá khổ. Tôi cứ trách, cứ hỏi tại sao cô ấy không chia sẻ cùng tôi để tôi hiểu lầm cô ấy, để tôi trách móc cô ấy là làm tổn thương cô ấy? Cũng có lẽ rằng chúng tôi không đc ở bên nhau, không đc đi chơi cùng nhau, không được ngồi tâm sự, chia sẻ cùng nhau vì có bao giờ bố mẹ cô ấy cho cô ấy ra khỏi nhà? Tại sao họ lại làm vậy với cô ấy? Tại sao không cho cô ấy cái quyền quyết định cuộc đời của mình? Họ đâu thể sống thay cô ấy? Họ đâu thể bao bọc cho cô ấy, tìm hiểu chồng cho cô ấy và sống với chồng thay cho cô ấy? Họ đâu thể làm thế? Họ đâu thể làm như thế vì năm nay cô ấy 23 tuổi, tại sao cô ấy đã quá tuổi để có quyền quyết định mà họ lại không cho? Tại sao đè nén lên cô ấy sức ép quá lớn như vậy? Tôi lại trách tôi. Tại sao tôi lại có quá khứ?
Quá khứ của tôi thì không thể yêu và mang hạnh phúc đến cho cô ấy đc sao? Tôi trách tôi tại sao lại làm tổn thương cô ấy? Cô ấy khổ quá, làm ơn giúp và chỉ cho tôi biết tôi phải làm như thế nào để tìm lại cho cô ấy cảm giác yêu thương và cho cô ấy nhớ lại được những kỷ niệm hạnh phúc cùng tôi? Làm như thế nào để trái tim cô ấy thức tỉnh khi cô ấy không được ra khỏi nhà? Giá như tôi có thể đưa được cô ấy đi chơi, đi dạo, giá như tôi có thể làm được điều đó để mang niềm vui cho cô ấy nhưng không thể vì cô ấy không thể thắng được rào cản từ gia đình trong khi cô ấy rất yêu tôi.
Cô ấy ra đi, cô ấy quyết định xa tôi, chia tay với tôi. Tôi biết lỗi là do tôi đã không tốt, do tôi đã quá đáng vì mình làm tổn thương cô ấy quá nhiều. Nhưng điều đó không đủ để cô ấy không còn yêu tôi nữa, tôi bắt gặp ánh mắt buồn, nuối tiếc của cô ấy, ánh mắt tràn ngập yêu thương từ cô ấy dành cho tôi. Tôi cảm nhận được qua những giọt nước mắt, những cái nắm tay xiết chặt, nữ hụ hôn nồng cháy và những lúc ân ái. Tôi bắt gặp điều đó từ những lần 2 đứa “vụng trộm” gặp nhau, bên nhau. Tôi biết và tôi nhìn thấy một điều từ tận trong sâu thẳm trái tim cô ấy là cô ấy rất trân trọng tình cảm của tôi dành cho cô ấy. Tôi nhìn thấy từ trong sâu thẳm trái tim cô ấy tình yêu, tình thương cô ấy dành cho tôi quá nhiều bởi tôi yêu cô ấy chân thành, mới tôi sống một mình với căn phòng trống chứa đầy kỉ niệm cùng cô ấy với những bữa cơm trưa, chiều ngoài quán, bởi tôi không có bạn bè để tâm sự, để chia sẻ, bởi cô ấy biết rằng chỉ có cô ấy là người có thể chia sẻ cùng tôi.
Tôi nhìn thấy nỗi đau, nét buồn và sự bế tắc của cô ấy. Nỗi lo sợ từ khuôn mắt cô ấy khi vụng trộm gặp tôi. Thời gian chúng tôi vụng trộm ở bên nhau chỉ tính bằng phút và dưới 10. Con đường gần nhà cô ấy là nơi tôi ở trọ, cô ấy chuyển đồ cho tôi nhưng cũng chẳng nhớ rõ đường về, nét mặt vội vàng, lo sợ, nỗi sợ hãi vì bố mẹ lại tra, lại hỏi đi đâu? Làm gì? Đi với ai? Đi bao nhiêu phút? Tao không tin? Mày mà nói dối tao đi chơi mày chết với tao.
Phải chăng họ đã đe cô ấy nếu cô ấy còn yêu tôi, còn gặp tôi thì họ sẽ cho người đánh tôi? Phải chăng cô ấy sợ bố mẹ cô ấy làm tổn thương tôi nên cô ấy trở thành một con người nhẫn tâm, tuyệt tình và tìm mọi cách để nói dối tôi, để xỉ vả tôi, để làm tôi đau đớn để tôi tự xa cô ấy? Phải chăng cô ấy chia tay với tôi vì cô ấy không muốn làm khổ tôi? Phải chăng họ đã làm điều đó với cô ấy mà cô ấy dấu tôi không cho tôi biết? Khi cô ấy đi Darknong, quãng đường từ HCM xuống đó hơn 200km, tôi đi 3 lần, vượt qua biết bao đồi, đèo và rừng rú để đi tìm cô ấy với mưa dầm, lạnh lẽo, bụi bặm trong đêm. Với bộ mặt và thân xác héo mòn vì những đêm, ngày dài mất ngủ không ăn uống. Với những tình cảm, những sự hi sinh, với những gì cô ấy đã dành trọn vẹn cho tôi nên tôi không tin cô ấy không thương tôi, không yêu tôi.
Cô ấy là con người sống có tâm, có đức, có lòng bao dung, độ lượng, cô ấy là người nhân hậu, hiền lành, tử tế. Vậy mà cô ấy nói với tôi là: nếu anh còn làm phiền tôi tôi sẽ cho người xử anh…anh như con đỉa đói cứ bám theo tôi mãi. Sao anh cứ bám dính lấy tôi. Những câu nói đó trái ngược hoàn toàn với những gì cô ấy đã trao, đã dành và đã trọn vẹn với tôi. Những câu nói đó trái ngược hoàn toàn với ánh mắt, nỗi buồn, những giọt nước mắt, những cái nắm tay xiết chặt cô ấy dành cho tôi trong những phút giây ân ái. Tất cả đều thật lòng, thật tâm mà cô ấy lại nói với tôi là lòng thương hại, cô ấy lại phủ nhận tất cả điều đó để xa tôi. Phải chăng giữa cô ấy và gia đình đã xảy ra điều gì? Gia đình đã làm gì? Nói gì để ép cô ấy? Xa tôi, quyết tâm chia tay với tôi nhưng ngày trở về cô ấy tới phòng, căn phòng chúng tôi đã sống chung cùng nhau.
Ân ái và hạnh phúc lại tới, tôi bắt gặp sự nuối tiếc, nỗi buồn trong lòng cô ấy và những giọt nước mắt của cô ấy. Điều đó khiến tôi khổ tâm rất nhiều, đau đớn rất nhiều và rồi tôi trách móc. Cô ấy trở về nhà và tiếp tục lại những lời nói đắng cay, xỉ vả để rời xa tôi. Mất 1 tháng tôi mới thuyết phục được cô ấy, tưởng chừng lần này sẽ nắm được chặt tay cô ấy và không để cô ấy bước khỏi cuộc đời tôi và không để cô ấy đánh mất hạnh phúc của cô ấy lần nữa. Do thời gian bên nhau không có, những lần bên nhau chỉ là những con số dưới 10 phút nên chúng tôi chẳng nói được chuyện gì. Ở công ty thì cô ấy bận không nhắn tin, điện thoại đc, về nhà thì không nhắn tin được, không chat được nên chúng tôi chẳng thể chia sẻ cùng nhau, khiến cho nhau những hụt hẫng va hiểu lầm trong lòng. Tôi trách móc cô ấy, tôi tranh thủ những lúc cô ấy đi ăn cơm chiều trên công ty để gặp nhau, để nói chuyện.
Nhưng có lẽ cô ấy sợ tôi khổ vì yêu cô ấy. Cô ấy biết không thể ở bên tôi thường xuyên vì gia đình cô ấy quá gay gắt. Cô ấy nói tôi đi tìm người con gái khác giải tỏa sinh lý. Tôi biết cô ấy chẳng thể chấp nhận được điều đó mà cô ấy lại muốn tôi làm điều đó. Sinh lý của tôi mạnh, mà cô ấy chẳng thể bên tôi để cùng tôi giải tỏa tâm – sinh lý, chẳng thể chia sẻ cùng tôi. Có lẽ cô ấy nhận ra sự yếu đuối của cô ấy sẽ khiến cho tôi khổ nên cô ấy chấp nhận cho tôi làm điều đó. Nhưng thật lòng mình, tôi không cho phép mình làm điều đó với người đàn bà khác, không cho phép mình làm tổn thương cô ấy. Cô ấy biết tôi buồn nên đã kêu đứa bạn của tôi đến phòng ở chung với tôi cho có người tâm sự, nói chuyện, vì không có chỗ nằm nên chúng tôi nằm chung với nhau. Nằm bên người con gái khác 1 tuần trời, dù rất ham muốn, dù rất căng thẳng nhưng tôi không để cho chuyện đó xảy ra vì tình yêu tôi dành cho cô ấy quá nhiều.
Giờ này, ngồi ngẫm nghĩ lại tôi mới thấy mình sai lầm vì đã để qúa nhiều áp lực trong lòng để rồi mệt mỏi, căng thẳng, mất kiểm soát rồi hành hạ thân xác tôi, làm tổn thương cô ấy.Tôi ân hận, day dứt với lòng mình rất nhiều. Ngày hôm qua, chúng tôi bên nhau, tôi điện thoại cho anh trai cô ấy đưa cô ấy về vì lúc gặp nhau, do hiểu lầm, do cô ấy tuyệt tình trong khi cô ấy yêu, thương tôi rất nhiều đã xảy ra xô xát. Cô ấy xưng tôi với tôi trong khi đó tôi biết cô ấy trân trọng tình yêu của tôi như thế nào, biết tính cách và con người của cô ấy như thế nào. Ngồi nghe anh trai cô ấy nói chuyện với cô ấy, tôi mới nhận ra thêm 1 điều nữa là ở nhà cô ấy bị gđ la mắng, cấm cản rất nhiều. Nhiều đến nỗi cô ấy bây giờ như kẻ mất trí, người gầy dộc đi vì suy nghĩ.
Trước lúc gặp anh cô ấy là cả 1 ngày cô ấy ngồi nói chuyện với tôi, tôi hỏi và nhắc lại những kỉ niệm, những chuyện chúng tôi đã xảy ra, đã cùng vượt qua cô ấy chẳng nhớ nổi 1 chuyện gì. Nước mắt chảy trong lòng, tôi cố kìm nén để không thể hiện ra bên ngoài. Tôi buồn quá, tôi quyết định xa cô ấy 1 thời gian, thời gian này do chính tôi đề nghị. Tôi sẽ không gặp cô ấy trong 2 tháng để cô ấy được tĩnh tâm, nghỉ ngơi, bình phục đầu óc và tâm lý. Từ lúc cô ấy đi tới giờ là gần 3 tháng, tôi viết đến cả hơn 300 tờ giấy A4 để động viên, để trách móc, để phân tích và đưa ra những phương hướng giải quyết. Tình yêu cô ấy dành cho tôi nhiều thế, tôi viết và thức đêm như thế mà lòng cô ấy vẫn không lung lay. Phải chăng áp lực kia quá gắt gao? Áp lực đó là những việc làm gì vậy?
Tôi muốn cô ấy nghỉ ngơi, khỏe mạnh, bình phục tinh thần. Tôi chấp nhận tết này sống 1 mình trong căn phòng không người thân, không bạn bè và không cô ấy để cô ấy có thời gian suy nghĩ lại và cảm nhận vì cô ấy đã chẳng nhớ nổi cô ấy đã làm những gì, nói những gì để làm tổn thương, xúc phạm và xỉ vả tôi cho tôi từ bỏ cô ấy. Cô ấy đang không “bình thường”, cô ấy đã đánh mất mình từ rào cản đó, cô ấy đã mất hết cảm giác, lý trí và sự tỉnh táo để suy nghĩ. Tôi tin chắc tôi sẽ không bao giờ suy sụp, không bao giờ gục ngã dù cho cô ấy có cho người đánh tôi, chửi tôi, xúc phạm tôi, dù cho cô ấy có tát tôi thì tôi cũng không gục ngã.
Tôi biết cô ấy sau này sẽ rất ân hận khi đánh mất đi tình yêu mà chúng tôi đã hi sinh, đã dày công gây dựng như thế. Tôi biết sau này cô ấy sẽ rất ân hận khi đến với tôi cô ấy làm khổ gia đình, khi về với gia đình cô ấy làm khổ tôi. Tôi không muốn cô ấy phải ân hận, đớn đau về sau. Không muốn cô ấy phải khổ. Tôi phải làm gì để cứu được cô ấy, con người cô ấy bây giờ? Sẽ chẳng xa cô ấy đâu dù 2, 3, 5, 10 năm nữa tôi cũng đợi, cũng chờ ngày cô ấy “thức tỉnh”. Nhìn cô ấy mà lòng đớn đau, khổ tâm, dằn vặt nhưng tôi phải đứng lên, không được gục ngã. Tôi sẽ làm được điều đó.
Về Đầu Trang Go down
http://truongphat-decor.com
CHUNG_VIET_8X4
Thành viên rất chi là chăm ngoan
Thành viên rất chi là chăm ngoan
CHUNG_VIET_8X4


Tâm trạng : happy
Nam
Tổng số bài gửi : 1037
Đến từ : BẮC GIANG
Châm ngôn sống : phai biet chap nhan su that
Số lần được cám ơn : 51
Điểm : 58458
Ngày tham gia : 24/05/2009

Đôi nét về bản thân
Ngoại hình: 10/10
Hài hước:
Éo le cuộc tình Left_bar_bleue70/100Éo le cuộc tình Empty_bar_bleue  (70/100)
Nội tâm:
Éo le cuộc tình Left_bar_bleue991/1000Éo le cuộc tình Empty_bar_bleue  (991/1000)

Éo le cuộc tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Éo le cuộc tình   Éo le cuộc tình Icon_minitimeSun Jan 02, 2011 8:44 pm

cuộc sống luôn có lối đi của nó?
đã đến bến bờ hạnh phúc thì bạn đừng suy nghĩ thêm điều gì?
bạn thấy đấy bạn đã suy nghĩ quá nhiều để rồi bạn thấy mệt mỏi,hao tổn lòng tụ tin .không nên đâu bạn à?
giờ bạn chỉ cần nghĩ khi có cô ấy bên bạn .bạn yêu cô ấy,cô ấy yêu bạn bằng tình yêu theo đúng nghĩa và cả hai hãy gạt bỏ nước mắt nhìn đến những điều tốt đẹp .như kế hoạch mà bạn và cô ấy đã ươm mầm chắt chiu .
hay kế hoạch một "cuộc sống vợ chồng" có bạn ,có cô ấy là chính làm những gì để có hạnh phúc thật sự (yêu thương nhau hết lòng,không ai lừa rối ai .thành thật với nhau)như thế cuộc sống sẽ luôn đầy niềm tin hạnh phúc.
giờ bạn có điều gì băn khoăn hãy chia sẻ cho cô ấy?hãy nắm tay cô ấy,ôm cô ấy vào lòng để cô ấy vững tin.
nếu đã tin nhau thì đừng nghĩ suy đến những điều đã qua
Về Đầu Trang Go down
http://vnthutinh.com.vn
GiaPhatVN
Thành viên diễn đàn
Thành viên diễn đàn
GiaPhatVN


Tâm trạng : inlove
Nam
Tổng số bài gửi : 43
Age : 39
Đến từ : Tp.HCM
Châm ngôn sống : Vì một ngày mai tươi sáng, hạnh phúc và êm đềm.
Số lần được cám ơn : 2
Điểm : 54658
Ngày tham gia : 22/12/2009

Éo le cuộc tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Éo le cuộc tình   Éo le cuộc tình Icon_minitimeMon Jan 10, 2011 7:11 pm

Buồn
Về Đầu Trang Go down
http://truongphat-decor.com
Sponsored content





Éo le cuộc tình Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Éo le cuộc tình   Éo le cuộc tình Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Éo le cuộc tình
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» cuộc tình tan vỡ
» cuoc tinh cua toi
» cuoc tinh cua toi
» cuộc tình của đời tôi...
» cuoc tinh cua toi

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của những bạn trẻ đang yêu :: Những bức thư tình hay nhất :: Viết về cuộc tình của tôi-
Chuyển đến