N ơi!
Hai năm rồi. Từ ngày em đi lấy chồng khi mới vừa tròn tuổi 17. Em đã buông lại cho anh biết bao nỗi nhớ, niềm đau, những đêm dài thu mình trong cay đắng, cô đơn và cả sự tiếc nuối mà không biết rồi đây bao giờ anh mới có thể quên đi.
Mình cùng sinh ra nơi thành phố này. Thành phố Đà Lạt. Nơi mà từ thưở bé cái lạnh đã quen dần qua làn da, hơi thở mỗi người. Nhưng anh không nghĩ được rằng sẽ có 1 ngày em bỏ lại tất cả, để cái lạnh kia làm tội anh gấp ngàn lần. Mình cùng lớn lên, quen nhau, chơi cùng nhau từ ngày đầu em biết mắc cỡ, anh ngại đứng kề. Rồi khi lớn hơn 1 chút lại học chung lớp chung trường gần 12 năm học với biết bao lá thư gửi dưới ngăn bàn, bao nụ cười, bao lần hờn dỗi. Mình yêu nhau tự thưỏ nào mất rồi. Biết bao lần khi ngồi bên nhau tâm sự anh vẫn thường trêu em là mít ướt bởi chỉ cần anh làm em buồn xí xi thôi là em lại khóc, mà khóc rồi thì khó ai mà dỗ nổi. Những lần ấy em biết không anh thấy mắc cười ghê lắm nhưng sợ em nhéo nên chẳng dám đâu, chỉ đến lại gần hơn, vuốt nhẹ tóc em rồi xin lỗi. Em nè! Em nhớ không? Anh đã cõng em nhiều thật nhiều nhỉ? Trên con đường rải đầy lá thông và dã quỳ vàng rực.
Ngày sinh nhật anh 16 tuổi, món quà em tặng anh là 1 nụ hôn thật ngắn với chiếc khăn tay. Em nói rằng để mỗi khi không có em bên cạnh anh sẽ để chiếc khăn vào ngực áo, nơi trái tim ngày ngày vẫn đập và anh sẽ cảm nhận được hơi ấm của em. Có lần anh hỏi cô bé rằng: Sau này nếu mình cưới nhau, bé sẽ mơ ước gì?" Em chỉ trả lời một ngàn bông bong bóng bay, một trăm đóa hoa hồng bạch và 1 chiếc áo cưới màu hồng. Anh cười và hôn thật nhẹ lên má em. Những ngày ấy anh chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh. Suy nghĩ đó thật ngốc nghếch phải không em. Vì khi ấy anh chỉ nghĩ là em và anh sẽ lớn nhanh hơn và mình sẽ được cưới nhau. Nhưng tuổi thơ, ký ức đã không còn nữa chỉ hơn 1 năm sau. Em phải nghỉ học vì gia cảnh. Anh đậu Đại học xuống thành phố nhập trường. Ngày chia tay tiễn anh lên xe đò em cũng đã khóc thật nhiều, em dặn dò anh đủ thứ cả về cuộc sống sinh hoạt lẫn việc học, lại cũng không quên nhéo anh cảnh cáo cấm cho lăng nhăng. Anh chỉ cười cho cả tới khi bước lên xe, tay ôm cuốn sổ tay em tặng, dặn anh hãy viết tất cả những gì anh nghĩ lúc xa nhau. Anh cũng gửi lại em 1 cuốn. Hẹn ngày về sẽ đổi lại cho nhau. Ngày ấy cũng là ngày anh sang nhà em xin cưới. Một nụ hôn vội vã, xe lăn bánh. Anh khóc không dám ngước lại nhìn. Anh nghĩ rằng khi đó em cũng đang khóc.
ANh thấy tiếc, đến bây giờ anh thấy tiếc với 2 từ "giá như". Anh đâu biết được chuyến đi ấy là lần cuối cùng cho tất cả. Hơn 4 tháng sau khi anh xuống Sài Gòn mình vẫn thường gọi điện, nhắn tin và viết thư cho nhau. Nhưng dần dần thưa thớt dần. Một phần vì anh bận học, em ở quê phải lo lắng giúp ba mẹ trồng hoa. Lá thư cuối cùng em viết cho anh có 1 câu mà ngày đó anh không hiểu, đến giờ khi đọc lại mới thấy hối tiếc. Em viết rằng: " Ba mẹ bắt em lấy chồng. Ba bị bệnh nặng, nếu có thể anh thu xếp về nha". Nhưng anh không về được, đó là thời gian anh thi học kỳ đầu tiên của đời sinh viên, và anh cũng không nghĩ em sẽ vội vã lấy chồng chạy tang cha. Anh dặn lòng rằng anh sẽ cố thi thật tốt để về sớm thăm em và ba em.
Sau lá thư đó em không xài sim cũ, anh gọi điện thoại bàn không bắt máy. Anh vẫn không biết một biến cố đau buồn sắp diễn ra. Anh đè nỗi buồn vào lòng để ôn thi.
Anh về Đà Lạt trong một ngày giáp tết, một buổi chiều sương rơi thật dày. Hai bên đường hoa vẫn nở nhưng man mác. Xuống xe anh chạy ngay đến nhà em với món quà là 1 đôi giày búp bê thật đẹp. Cánh cửa cổng im lìm. Anh gọi cửa hồi lâu rồi mẹ em bước ra đầu quấn tang trắng. Bác dẫn anh vào nhà, nơi giữa phòng khách nghi nghút khói. Anh bàng hoàng khi biết ba em mất. Và thật sự sụp đổ lúc biết em đã đi lấy chồng hơn nửa tháng rồi. Em lấy chồng Việt Kiều. Con một nhà giàu ở trung tâm thành phố về nước đến mua hoa đã gặp và xin cưới em đúng thời gian ba em lâm trọng bệnh.
Anh không nhớ nổi khi đó anh đã ra sao, anh không nhớ được. Có lẽ mọi thứ trước mắt đều sụp đổ.Anh bước ra về. Ký ức có lẽ đã đưa anh tìm tới con đường ngày xưa. Con đường với bao nhiêu yêu thương hai đứa. Anh đã khóc, khóc như 1 kẻ điên, anh muốn hét lên thật lớn để hỏi rằng: Vì sao? Tại sao? Tại sao em bỏ anh?" Nhưng ngàn tiếng nấc đã đè nặng lại. Anh không thể. Anh chỉ muốn chết. Một khoảng không màu trắng, rồi tối om đập vào tiềm thức.
Anh tỉnh dậy mà không biết mình đang ở đâu. Mẹ anh bước vào phòng và nói rằng 1 người hàng xóm chạy xe thồ ngang qua đã thấy anh ngất và đưa anh về nhà. Anh khóc, khóc và chỉ khóc. Cuộc sống khi đó thật vô nghĩa.
"N ơi! Tại sao hả em? Anh đâu có lỗi gì đâu, tại sao em lại bỏ lại anh mà không 1 lời từ tạ. Tại sao em lại giết chết con tim anh, giết chết tình yêu mình khi nó đang ở những thời khắc đẹp nhất? Anh đã tìm về rồi, về với em sau khoảng thời gian nhớ nhung với bao cố gắng. Nhưng em giờ ở đâu?"
Anh đã sống với cuộc sống trong cái cảm giác mất em mãi mãi đã 2 năm. Vậy mà anh cứ ngỡ đó chỉ là chuyện của ngày hôm qua. Nơi em vẫn đứng đó bên kia cây cầu chữ Y chờ anh. Từng trang thư còn thơm mùi mực, cuốn nhật ký những ngày xa nhau anh cũng viết đầy rồi nhưng anh sẽ phải trao lại cho ai?
Ngoài vườn kia mùa hoa hồng trắng lại đang mùa nở rộ, xuân đã về nhưng mùa xuân sẽ vẫn chẳng có em. Em ơi phải chăng những ước nguyện của đôi mình đã bị số phận treo vào ngàn quả bóng bay thả trôi? Hoa hồng trắng là màu khăn tang tiễn đưa những ngày yêu sôi nổi vào lòng đất câm lặng? Ngày ra trường anh sẽ vẫn đặt may tà áo cưới màu hồng. Dẫu anh biết người mặc nó không còn là em nữa. Em sẽ chẳng về nữa đâu. Anh biết.
Ở nơi nào đó bây giờ em ra sao? Có vui, có hạnh phúc không? Còn hay khóc nhè không? Hay nũng nịu chồng và được chồng con thương yêu không? Mong em bình yên thôi. Điều ước bây giờ của anh đó. Giờ anh vẫn vậy, đang học năm thứ 2 em ạ. Nơi này anh vẫn nhớ em từng đêm, vẫn mong 1 lần được nhìn thấy em, dẫu là từ xa thôi. 1 lần thôi cũng được. Nước mắt của anh cũng cạn rồi. Bây giờ anh phải dành tất cả vào việc học vì đó là mong mỏi của em ngày trước. Anh cũng không có lăng nhăng đâu, không hề em ạ. Anh muốn mình phải đứng lên, anh phải mạnh mẽ và tự lập. Anh muốn em tự hào vì anh, ba mẹ tự hào về anh.
Mỗi lần về thăm quê anh vẫn ghé thăm mẹ em đó, bác chỉ hỏi về anh mà không cho anh hỏi gì cả. Bác vẫn khỏe nên em cứ yên tâm nhé.
Anh không biết rồi mai này đời anh sẽ ra sao, chắc anh sẽ vẫn cưới vợ nhưng sẽ còn lâu nữa cho tới khi nào quên được em vì anh không muốn vợ anh sau này sẽ phải buồn vì anh. Và với anh bây giờ anh cũng nghĩ thoáng hơn nhiều rồi, anh không trách em nữa đâu mà càng thương em và thấy có lỗi vì ngày trước lầm trách em.
Em nè! Em khỏe nhé, hạnh phúc nhé. Hãy xem anh là quá khứ thôi để mà sống mà yêu thương chăm lo cho gia đình. Hạnh phúc của anh đó. Cuộc đời này mình không bên nhau được thì sẽ hẹn lại vậy, nếu có kiếp sau. Và nếu 1 dịp nào đó về thăm quê hương, ghé lại anh chơi. Dù ở xa mấy anh cũng về. Anh sẽ cho em xem anh đã trưởng thành như thế nào.
Nước mắt và nỗi đau đã làm anh sụp đổ, nhưng nó cũng làm anh đứng lên sau tất cả. Cho đến bây giờ nó lại là dòng hồi tưởng để anh biết rằng sau quá khứ buồn là ngày mai tươi sáng. Em của ngày ấy - bây giờ vẫn mãi đẹp trong anh.
Gửi người em xa