bo cau Thành viên mới
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 2 Age : 45 Đến từ : South Carolina USA Châm ngôn sống : Cuoc song can su binh yen ! Số lần được cám ơn : 0 Điểm : 49876 Ngày tham gia : 28/03/2011
| Tiêu đề: Dù đã xa nhau nhưng em chưa bao giờ nguôi nhớ về anh ! Mon Mar 28, 2011 9:29 am | |
| Anh ! Biết nói thế nào cho đúng với tâm trạng và suy nghĩ hiện giờ của em ? Bây giờ là 12g trưa VN. Em thật sự muốn viết va nói với anh thật nhiều....thật nhiều nhưng không biết em sẽ diễn đạt như thế nào để có thể trút hết tất cả những suy nghĩ của em hiện giờ với anh, bởi suy nghĩ của em đang bị ức chế nhiều lắm, nhưng nếu em có tài giỏi để làm được điều đó thì cóphải vô ích lắm không khi chắc gì anh sẽ hiểu hết được và hòa cùng lời em nói ??? Mấy ngày qua em cũng đã nhiều lần nên mạng, mong để gặp được anh và có thể viết mail cho anh nhưng em chưa thể vì em cũng ko biết phải nói và viết như thế nào đây? Em sẽ lấy quyền và tư cách gì để kéo cái khoảng cách mà chúng ta đang cách xa nhau.
Có thể nói em là người phụ nữ quá nhạy cảm không anh ? Có phải em đã tự đơn phương yêu anh? đã tình nguyện chờ đợi và cũng tình nguyện dâng hết cho anh??? Đôi khi em cũng cảm thấy mình khờ khạo như thế đó. Cũng như anh nói rằng chúng ta đến với nhau là do sự tự nguyện nên cho dù thế nào thì chúng mình cũng không có tội với nhau. Em cũng cảm thấy rằng anh nói đúng, nhưng có chăng chỉ là cái tội em dễ tin người phải không anh ?Từ khi quen và biết anh, em tin tưởng vào tất cả những gì anh nói, những lời nói, những câu chuyện mà chúng mình dành cho nhau, em đã xem nó như chân lý sống và cũng khó có thể thiếu trong cuộc sống của em. Khoảng cách về không gian và thời gian thường khiến cho người ta có những dư cảm không tốt về nhau, nhưng anh biết không em luôn cảm thấy yên tâm mỗi khi nghĩ về anh và tin tưởng dù anh không ở bên em. Giờ đây khi đi đến bất cứ nơi đâu, làm gì, em cũng có hình ảnh anh trong đó. Em nhớ đến tất cả những nơi trên đường mà em đã dừng lại gọi phone cho anh. Giờ đây mỗi khi em đi ngang qua nơi ấy, em vẫn còn nghe được giọng anh nói quanh quẩn đâu đấy, có lẽ em đã yêu anh nhiều quá. Tình yêu ấy đã ngấm ngầm vào máu huyết và tận xương tủy của em. Em yêu anh, tôn trọng và tin tưởng anh. Anh đừng bao giờ cho em cơ hội nghi ngờ anh dù trong suy nghĩ. ANh biết hiện giờ em đang rất buồn không ? Dù em có phải ở trong bóng tối mãi mãi để được yêu anh và được anh yêu, em cũng sẵn lòng, chỉ mong anh đừng bao giờ phản bội em!
Từ khi quen anh đến nay, em cảm thấy suy nghĩ của anh thay đổi theo từng ngày... nhanh đến choáng ngợp. Hôm nay đúng 1 tuần chúng mình không trò chuyện với nhau. Cuộc gọi vừa qua anh vẩn vui vẻ nhưng sau cuộc gọi ấy chắc đã có gì thay đổi trong suy nghĩ của anh. Em thật sự không hiểu. Anh bảo rằng anh không gọi vì gọi mà chẳng biết nói gì? Anh có cần phải ngụy tạo vì câu nói ấy không anh ? Thật ra dù không hiểu sự tình bên trong nhưng em ít ra cũng hiểu được sự việc qua cách thay đổi của anh. Nhưng giờ đây em còn biết làm gì hơn khi giữa anh và em hiện giờ không có 1 tiêu chuẩn nào để đo lường được và ràng buột lại , để mãi mãi không xa và mãi mãi nhớ nhau?!? Em nói như thế có đúng không anh ? Chỉ duy nhất "cái tình yêu" của anh còn vương trong em mà em còn không đấu tranh để giữ lại thì giờ đây em có còn được gì ngoài cái sự nhớ nhung về anh đơn độc trong em. Thật ra em hiểu chỉ mỗi mình em ko thể vượt qua được những lời dị nghị của miệng đờ giống như anh đã nói. Nhưng em biết chắc câu nói đó từ anh chỉ như 1 lời động viên em và cũng để giải phóng cho tình yêu em dành cho anh?!? Vì chỉ như thế anh ra đi như hiện nay sẽ dễ thanh thản mà ko phải vướng bận điều gì phải ko anh ? Thật ra em cũng đã nghĩ đến điều này. Em đã có gắng tranh đấu để giữ lại không phải như anh nghĩ em muốn ràng buột giữa anh và em đâu. Em muốn giữ lại vì tình yêu dành cho anh có trong cơ thể và trái tim của em. Để khi anh ko còn ở bên em, em vẫn có cơ sở ...và vẫn được nuôi dưỡng cái tình yêu ấy từ từ lớn lên, không phải để mong anh thương xót mà chỉ để ko đơn độc khi ko có anh? Anh có hiểu em ? Thế mà em đã không làm được điều đó. Em đã nghe theo anh, đã chống lại với suy nghĩ của mình và đã giết đi đứa con của chúng ta ; để rồi giờ đây chỉ mỗi mình em âm thầm và lặng lẽ như thế này sao anh ? Kể từ sau cái ngày thứ 7 em đi SG, cái khoảng cách đã xa giữa anh và em lại càng xa hơn. Chắc anh cũng đã đoán và tính trước ra được mọi chuyện sẽ như hôm nay phải ko anh ? Anh tàn nhẫn lắm anh biết ko ? Bởi vậy hôm đó anh đã gợi ý với em về vấn đề này. "Nếu em cố tình giữ nó lại mà anh ko liên lạc với em nữa thì em sẽ nhu the nào?" Anh có nhớ trong lần thư đó em đã viết :"Thôi thì 1 mình em sẽ gánh tất ca, anh co con nho em van thuong noi voi anh rang em la nguoi co y thuc voi loi noi , suy nghi va hanh dong cua em ko ? Em ko ap dat anh dau. Anh cu binh than voi cuoc song cua minh nhu chua tung co dieu gi xay ra. Va em, em van giu vung lap truong cua minh va em se ko ho then voi quyet dinh cua minh, vì it ra ko vut bo di nhung gi cua anh con vuong trong em. Anh hieu em noi ko? Neu anh thay em giu lai la gay cho anh phien phuc thi neu can anh ko lien lac cho em nua nhu anh noi cung ko sao. Em rat mãn nguyen vi minh da lấy đi được 1 phần thân thể của người mình yêu... Và anh hãy yên tâm, em ko hề tiếc lộ điều gì để gây phiền phức cho "gia đình" của anh đâu. Em sẽ gánh tất cả."
Nếu anh biết trước anh sẽ như bây giờ thì cần gì anh lại tốt với em như thế. Mấy ngày qua em đã suy nghĩ và xét đoán lại tất cả, từ những ngày anh chưa về VN cho đến nay. Lần mất liên lạc trước khi anh về Vn cũng vậy. Cuộc sống của em thật sự cũng rất nhiều khó khăn, nhưng em luôn xem trọng bản thân mình và chưa bao giờ cảm thấy việc khó khăn ấy mà làm mất đi tư cách của em. Em tin rằng anh hiểu được em nên em cũng ko cần thiết phải nhắc lại nữa. Cuộc điện thoại cuối cùng của ngày 19.2, hôm ấy anh cũng nói rằng anh đi gởi tiền về cho em mua DT. Và cũng kể từ hôm ấy em ko còn nhận được liên lạc anh nữa. Em cũng ko muốn nhắc lại chuyện này vì em biết anh sẽ chẳng vui. Anh nói rằng anh ko hứa hẹn điều gì với em cả. Em cũng hiểu được điều ấy và cũng chẳng dám trách anh. Nhưng đó cũng chính là lời nói của anh chứ em cũng chưa bao giờ yêu cầu anh như thế. Và hôm nay lại lập lại như thế. Anh bảo rằng cuối tuần anh sẽ gởi tiền về em mua máy và còn lại 1 ít thì đi khám bệnh. Ôi em hạnh phúc biết bao khi nghe những lời nói đó. Không phải hạnh phúc vì nhận được tiền anh gởi mà hạnh phúc thật nhiều vì nhận được sự lo lắng yêu thương từ anh. Yêu 1 người bao giờ cũng thế, chỉ 1 câu nói thôi cũng nghe ấm lòng. Em biết anh mới qua, anh phải vất vả như thế nào nên em ko muốn anh phải khổ nhiều vì những chuyện về em. Và cũng từ hôm đó anh lại ko liên lạc với em. Em ko ở gần anh nên e ko biết được bên anh đang xảy ra những chuyện gì. Nhưng em mong sao anh đùng vì những chuyện tiền bạc đó mà thử lòng em, chẳng lẽ anh ko hiểu được em sao ?
Tưởng rằng ko thể viết được nhiều nhưng nhìn lại thư cũng đã rất dài. Anh cũng có suy nghĩ sẽ ko gọi cho em nữa nhưng khi nhận được lần thư số 12 thì anh đã hiểu được chuyện và gọi về em. Nhưng lần thư này, không biết anh đọc xong anh sẽ nghĩ gì và sẽ làm gì? Nhưng em tin rằng tất cả đã là quyết định và dự đoán của anh rồi, bởi vậy anh đã ngần ngại ko đọc số phone cho em vì chẳng lẽ sau mỗi lần thay đổi suy nghĩ, anh lại đổi số phone ?
Em đã được đọc đâu đó câu nói rằng : Cái quý nhất trong tình yêu là cảm giác bình yên. Vậy mà cái cảm giác bình yên ấy có trong em và anh thật ít ỏi phải ko anh? Có thể vì mình có quá ít thời gian, và cũng có thể vì em chưa kịp hiểu anh. Em không muốn có 1 ngày cả 2 đứa phải hối tiếc vì đã quá vội vàng. Có không anh 1 lúc nào đó, anh lại nói với người đến sau em rằng : NGÀY XƯA ĐÓ CHƯA THỰC LÀ TÌNH YÊU
Hôm anh còn ở VN, anh cũng nói rằng anh còn nhiều chuyện chưa nói hết với em, nhưng mới mấy ngày đây thôi em đã biết được thêm 1tin rằng : Vợ anh đang ở Mỹ . Vậy câu chuyện về người vợ còn ở VN thì thế nào? Em đã thấy bắt đầu choáng ngợp về những suy nghĩ đó, và em cũng không thể quên những dự định cho tương lai chúng mình khi anh bắt đầu về VN. Không biết những dự định đó có soạn ra được 1 chương trình như cái Programme mà anh vẫn làm mỗi ngày không ?
Em đang lang thang qua miền ký ức tìm nhặt lại những gì đã qua để gọi là kỷ niệm. Kỷ niệm của anh và em. Hay nói đúng hơn chỉ là kỷ niệm của riêng em, riêng em mà thôi. Cái gì cũng có 1 thời của nó, nhưng kỷ niệm bao giờ cũng là 1 nỗi nhớ khó nguôi ngoai. Nhớ đến anh, em nhớ 1 lần yêu, 1 lần dại khờ và 1 lần hạnh phúc.
"Lời yêu mỏng manh như làn khói Ai biết lòng ai có đổi thay "
Em vẫn đợi anh. Em. | |
|