Truyện là gì ! :D
năm lớp 11 ; tôi nghĩ rằng sẽ ko yêu ai đâu , t6oi là người đủ tận gian . Nhưng khi thấy cô ấy vì tình cảm đau buồn ,vào lóp ko hoc mà chỉ bít gụt đầu .
sau một tuần cô ấy cũng như thế mà tệ hơn nữa .từ đó tôi đã tiếp xúc với cô ấy ,tôi cho cô ấy niềm tin, niềm vui, tất cả,.... :oops: và cũng từ đó tái tim tôi đã ko còn là của tôi nữa . :x :x
tôi và cô áy cùng học, cùng vui : :) :)
đến lớp cô ấy ngồi chung với tôi và ca cho tôi nghe khi tôi buồn, em hát hay lắm . thứ tình cảm khi ngày cang đậm sâu thêm. tôi ko kiềm chế dược khi hai đứa tôi cung diễn hài trên trường, rất vui .
không bít có phải tôi quá nhúc nhác hay tôi vẫn còn khờ trong tình cảm, nên xuống năm học và 3tháng hè tôi vẫn ko nói tôi yêu cô ấy . chắc có lẽ tôi đã sợ mất cô ấy.
lên 12 tôi và cô ấy đã học khác lớp . từ đó tôi càng cảm tấy xa cô ấy hơn , tôi đã sống trong nỗi tuyện vọng vì từ đó đến giờ chỉ là tihn2 của tôi dành cho cô ấy thôi " tình đơn phương "
Người bạn tân của tôi và cô ấy cũng bít tình cảm của tôi và cô ấy . một hôm bạn ấy đã mượn quyển vở văn của tôi về chép bài và viết vài dong chũ" anh hãy cố lên tỏa tình manh vào anh sẽ thanh công vì em bít hai người yêu nhau" wan thật là bất ngờ. tôi ko hề học môn văm nên đã ko bít bạn ấy viết mãi đến năm 12 tôi phát hiện ra rằng cô ấy cũng đã yêu tôi. thì lúc đó đã quá muộn . tôi ko còn bít nói gì hơn
từ d91 trở di tôi đã quyết định yêu cô ấy mãi và chờ cô ấy mặc dù cô ấy đã có người khác. ko bít quyết định của tôi là đúng hay ssai .nhưng tôi trong trọng quyết định đó vì đó là quyết định của trái tim mà tôi ko cảng nỗi ""'tôi yêu em mãi mãi""trần thị thê