Có thể nói, cuộc sống của chúng ta đều có sự sắp đặt của số phận. Lúc nhỏ, tôi thường mơ về một tình yêu đẹp như chuyện cổ tích. Nhưng suốt cả thời gian học phổ thông, trong khi bạn bè thường thay người yêu như thay áo thì tôi vẫn một mình. Không phải vì tôi không xinh, không dễ thương mà bởi tôi thấy ở lứa tuổi đó, sẽ không thể có tình yêu lâu bền. Tôi cự tuyệt tất cả những ai đến với tôi, tôi muốn dành tất cả cho mối tình đầu và cũng sẽ là người tôi cưới làm chồng. Tôi muốn mình trong sạch ngay cả ở quá khứ với chồng của tôi.
Rồi do duyên phận, tôi đã quen anh. Anh lớn hơn tôi 3 tuổi, chững chạc và sành đời hơn tôi rất nhiều. Anh cũng đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Anh luôn quan tâm, chăm sóc tôi một cách ân cần nhỏ nhẹ, tôi cảm thấy được sự ấm áp khi ở gần anh. Chúng tôi quen nhau khoảng 1 năm thì anh ngỏ lời yêu tôi. Lúc đó, tôi thật hạnh phúc, và nghĩ anh chính là người bấy lâu tôi tìm kiếm. Tình yêu của chúng tôi càng tuyệt vời hơn vì có sự đồng ý của ba mẹ hai bên. Chúng tôi hẹn ước khi tôi ra trường sẽ làm đám cưới.
Thế nhưng ở đời không có chuyện gì suôn sẻ mãi. Một ngày, anh thú nhận rằng, trước tôi anh đã quen nhiều người và từng quan hệ với họ. Tôi như sụp đổ vì cái giấc mơ mối tình đầu đẹp và thánh thiện như chuyện cổ tích mà mình đặt ra không còn nữa. Tôi hy vọng thật nhiều để rồi chua xót. Nhưng tôi cũng bỏ qua, tôi nghĩ không thể vì những suy nghĩ có phần viển vông của mình mà đánh mất đi hạnh phúc hiện tại. Hơn nữa, tôi đã thuộc về anh, tôi không thể và cũng không muốn yêu thêm ai nữa.
Tưởng thế đã là quá đủ, song quả thật ông trời không chiều lòng người, càng ngày tôi càng thấy sự lạnh nhạt ở anh, anh ít qua thăm tôi, ít trò chuyện, quan tâm tôi, tôi cô đơn và chán nản vô cùng. Tôi cảm giác tình yêu của anh với tôi không còn như xưa nữa. Anh luôn đổ lỗi cho công việc khiến anh phải đầu tắt mặt tối, không có thời gian dành cho tôi. Hay phải chăng đúng như người ta vẫn nói "Khi con ong đã tỏ đường đi lối về" thì tình yêu cũng phai nhạt. Nhiều lần tôi mệt mỏi muốn chia tay nhưng anh đều níu kéo. Vì sự ràng buộc giữa 2 gia đình và hơn nữa cũng vì còn yêu anh nhiều nên rốt cuộc, tôi cứ chấp nhận sống như vậy.
Nhưng vào một buổi tối thứ bảy, cái buổi tối kinh khủng ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Hôm đó, đi làm về trong lòng háo hức vì nghĩ sẽ được gặp anh, song 9h rồi mà không thấy anh điện thoại, tôi gọi cũng không nghe máy. Trong tôi có một linh cảm là anh đang phản bội tôi. Không nghĩ ngợi thêm nhiều, tôi qua nhà anh dù đã rất khuya. Đến nơi quả thật anh không có nhà, điện thoại vẫn khóa máy làm tôi vừa lo vừa đau. Lo vì sợ anh gặp chuyện không may, đau vì nghĩ có thể bây giờ anh đang trong vòng tay của ai đó. Hỏi bạn bè cũng chẳng ai biết anh đi đâu, tôi lại cứng đầu ngồi đợi anh đến sáng.
Cũng may là có một người bạn của anh bên cạnh tôi, đêm đó tôi đã khóc rất nhiều. Tôi cứng đầu không đi đâu cả chỉ ngồi ở chiếc ghế đá trước nhà đợi anh, mặc kệ lời khuyên của bạn anh. Đến sáng, anh bật máy điện thoại. Thay vì những câu an ủi, hỏi thăm thì điều đầu tiên tôi nghe được là lời chỉ trích, giận dữ: "Tại sao em lại làm như vậy? Em có biết làm thế anh sẽ mất mặt và bạn bè sẽ nghĩ sao về anh?". Tôi đau lắm và uất ức lắm. Anh nói rất đơn giản là anh đi nhậu với bạn bè, điện thoại hết pin, vậy mà lúc ấy tôi đã ngu ngốc tin lời và tha thứ cho anh.
Sau đêm ấy, anh đã biết quan tâm, yêu thương tôi hơn khiến tôi cũng thấy nguôi ngoai. Dù vậy, tôi luôn suy nghĩ về cái đêm ấy. Để đến hôm nay, khi chúng tôi gần đám cưới, sau nhiều lần gặng hỏi thì anh đã thú nhận rằng: đêm đó anh đi với cô bạn gái cũ và họ đã qua đêm trong khách sạn. Tim tôi như vỡ vụn, tôi ước điều mình vừa nghe chỉ là trong mơ. Mà cũng đáng cười thật, tôi muốn biết sự thật nhưng khi biết rồi tôi lại không muốn đó là sự thật.
Anh van xin tôi tha thứ, hứa sẽ không còn lần nào nữa. Nhưng từ hôm đó, tôi như bị trầm cảm không nói chuyện với ai, đêm đến không hề ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì những hình ảnh anh ân ái cùng người khác trong khi tôi ngồi đợi anh cả đêm lại hiện về. Thời gian gần đây, anh thường ở bên chăm sóc tôi, làm tất cả chỉ để tôi vui. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn còn nhớ như in chuyện cũ. Bây giờ ngày đám cưới cũng sắp đến gần, song liệu tôi có thể hạnh phúc không khi trong lòng cứ ám ảnh chuyện ấy