saoirse Thành viên mới
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 13 Age : 33 Đến từ : vĩnh phúc Châm ngôn sống : phải có khả năng mỉm cười trước mọi tuyệt vọng Số lần được cám ơn : 0 Điểm : 49719 Ngày tham gia : 16/04/2011
| Tiêu đề: Hạnh phúc và đau khổ Mon Oct 31, 2011 9:04 pm | |
| Vĩnh Yên, 30/7/2011 Anh! Lá thư đầu tiên em viết cho anh, kể từ khi chúng ta chia tay nhau và anh nói sẽ không gặp em nữa. Không hiểu sao hôm nay em lại muốn viết cho anh. Đã gần một tháng rồi. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian đó, em muốn viết cho anh, thực sự muốn cầm bút viết. Có quá nhiều điều em muốn nói với anh vào ngày cuối cùng đó. Nhưng em không nói được. Cổ họng em nghẹn đắng. Điều duy nhất em có thể nói và cố gắng nói để anh hiểu là em không ràng buộc anh. Nhưng anh không muốn nghe. Anh đẩy em ra khỏi vòng tay anh, anh đẩy em xa cuộc đời anh. Em nhớ khi đó đầu óc em trống rỗng. Em chẳng nghĩ được gì ngoài việc đứng dậy và rời khỏi căn phòng đó thật nhanh. Nước mắt em không thể rơi được nữa. Em lặng lẽ đi về căn phòng nhỏ của mình, nơi đó có một món qua em đã ấp iu dành tặng sinh nhật anh. Nhưng em đã đập vỡ nó rồi. Không còn cần thiết nữa. Không phải vì em không yêu anh nữa, mà vì anh không biết trân trọng những gì mình có. Em về phòng, ngủ trong nỗi mệt mỏi chán chường. Quãng đường từ phòng anh về phòng em không xa, nhưng nó đủ làm tim em thêm khổ sở. dẫu vậy, em vẫn biết đó là lúc em rất bình thản. Kể cả khi anh nói em hãy để anh yên, em vẫn im lặng, anh nhớ không? Thực sự lúc đó em chỉ muốn hét vào mặt anh rằng anh mới là người chạm vào cuộc sống của em, anh mới là người không để em yên. Anh có dám phủ nhận sự thật rằng anh đã phá vỡ thế giới mà em cố gắng xây dựng không? Hai năm em sống bình yên. Hai năm rồi em không nhớ anh day dứt. Hai năm rồi em không phải khổ sở, vật vã, đau đớn. Hai năm nhạt nhẽo và vô vị. Đủ để em biết em yêu anh đến nhường nào. Nhưng tại sao vào giây phút cuối cùng bên nhau đó, em lại im lặng? Tại sao vào khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, em không nói những lời đấy với anh? Cay đắng lắm. em không vui sướng gì đâu. Em đã nghĩ mình có thể nói tất cả cùng anh, khi ta ở bên nhau. Nhưng khi em muốn nói thì anh lại không cho em cơ hội để nói. Bài thi cuối cùng. Anh có biết tại sao em lại nhắc đến bài thi ấy không? Lần đầu tiên trong cuộc đời, em đi thi mà không hề ý thức được điều đó. Em đi thi mà không hiểu mình viết gì. Lần đầu tiên ngồi trong phòng thi mà nước mắt em cứ muốn trào ra. Đêm hôm trước khi đi thi, em đã khóc rất nhiều. Em đã gỡ bỏ tấm ảnh anh trong chiếc khung ảnh. Cõi lòng em đã tan nát kể từ giây phút đó rồi. Anh nói em cứ làm những gì em thích vì anh yêu con người đó của em. Nhưng anh lại đang cố nhào nặn em thành một người như anh bây giờ. Dẫu sao cũng phải cảm ơn anh. Điều đó cũng tốt cho một sự dối trá nào đó. Thế đấy. Khi anh muốn nói, em luôn sẵn sàng lắng nghe anh, dù những điều đó làm em đau đớn vô cùng. Nhưng khi em muốn được nói cùng anh thì anh lạnh lùng quay đi. Buổi chiều hôm đó, em về nhà với một trái tim trống rỗng. Em rất mệt sau một chuyến đi dài nhưng những lời anh nói đã cho em động lực để em về nhà. Chạy trốn. Có lẽ em phải dùng từ “chạy trốn” mới đúng. Bởi em biết một điều, vào lúc đấy, em sẽ không có cảm giác gì, nhưng ngày hôm sau khi đã ý thức được mọi chuyện, em sẽ đau xé tâm can. Và đúng là em đã phải khổ sở rất nhiều. Mấy ngày đầu xa anh, em không thể hiểu được là mình làm những gì và mong đợi những gì. Em hoang mang tột độ. Em cũng rất cố gắng, rất kìm nén để không làm phiền anh, dù nói thật là đã có lúc, em muốn cầm điện thoại lên và nói hết nhẽ với anh. Em đã phải dằn lòng biết bao nhiêu. Thậm chí em còn ngồi trong bóng tối và gào lên với chính mình. Nước mắt khi đó mới trào ra được. Nhưng khi em đã ý thức được con đường mình cần phải đi và hướng tới thì mọi chuyện lại rất dễ dàng. Em lấy lại được sự bình thản nhanh hơn là em nghĩ. Thậm chí có lúc em đã bật cười vì chẳng có gì để nói với anh cả. Có lẽ em quen rồi. Em đã quen với cách xử sự đó của anh. Chẳng có ai như anh cả. Anh đẩy em ra giữa dòng nước xoáy rồi bỏ mặc em tự bơi vào bờ. Có lẽ tình yêu cũng chỉ như một thứ nhu cầu của anh và em cũng chỉ là cái giỏ rác để anh quẳng vào đó những vui buồn cuộc đời. Nói ra điều đó thật cay đắng. Nhưng nó chẳng đắng bằng quãng thời gian mà em phải chịu đựng. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Nhưng em lại chẳng thể đến với người yêu em. Cảm xúc không có, mọi lời nói chỉ là một sự chân thành giả dối đến mức em thấy sợ thế giới này. Nhưng cuộc sống là vậy. Tại sao anh được quyền yêu người khác mà em lại cứ phải chung thủy với anh? Đúng là em sai rồi. Trái tim ngốc nghếch của em chỉ biết yêu một người nên giờ đây nó mới phải bị tổn thương như thế này. Tại sao anh lại có thể yêu cầu em vun vén hạnh phúc cho anh chứ? Đúng là em không thể làm được điều đó. Hạnh phúc của em, em còn chẳng biết vun vén, giữ gìn thì làm sao có thể vun vén cho người khác được? Em không cao thượng đến như thế đâu. Nếu em nói em sẽ vun vén cho anh thì đó là một lời nói dối bởi em không biết làm điều đó như thế nào. Cũng như từ 2 năm trước, khi anh hỏi em có giúp anh không, em đã nói em sẽ ra đi, sẽ ra đi và chôn chặt những gì em biết về anh. Em không nói cho người con gái ấy, nưng cô ta đã một lần nào biết hỏi về điều đó đâu? Em chỉ có thể làm được đến thế. Mà tại sao anh cứ phải dặn em không được nói với người đó về quá khứ của anh? Em đâu có xấu xa đến mức độ đó chứ? Anh ích kỷ lắm. Nếu có một điều gì em có thể làm cho anh mà thực tâm em muốn thế thì đó chỉ là một sự hy sinh, một cuộc đánh đổi mạng sống. Để anh được sống. Để anh biết thế nào là hạnh phúc. Anh cho rằng em có những phút giây đau khổ và hạnh phúc, còn anh thì chỉ toàn đau khổ thôi sao? Anh đâu biết khi em ở bên anh, hạnh phúc luôn song hành cùng nỗi đau. Nhưng em biết trân trọng những gì em có và hài lòng về nó. Hạnh phúc với em đơn giản lắm. Chỉ là một ngày bình yên ngắm nhìn mọi thứ, hoặc là khi nghe bản nhạc yêu thích, hoặc là khi xem được một bộ phim ý nghĩa, hoặc là khoảnh khắc ngồi chuyện vui với bạn bè, hoặc chỉ đơn giản là những suy nghĩ về anh. Vậy mà em vẫn phải đau khổ khi nghĩ về anh đấy. Có lẽ em không thể làm gì thêm được nữa. Anh nói em không yêu anh hết mình. Đúng là em không thể làm như những người con gái khác: biết là anh xa thật rồi nhưng vẫn cứ níu kéo. Em không làm điều đó đâu. Em yêu anh, nhưng lại trao anh một tình yêu tuyệt vọng. Chính vì em nghĩ chúng ta chẳng có hy vọng gì nên em mới xa anh, em mới để anh đi và rời xa thế giới của anh. Em sẽ để anh yên thôi. Sẽ rất sớm thôi. Bây giờ lòng em lặng!
| |
|