huecuatoi Thành viên diễn đàn
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 456 Age : 41 Đến từ : hue Châm ngôn sống : Cuộc sống là không chờ đợi Số lần được cám ơn : 10 Điểm : 58499 Ngày tham gia : 27/02/2009
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 6/10 Hài hước: (6/10) Nội tâm: (8/10)
| Tiêu đề: Thật tình cờ anh đến bên em Wed Apr 15, 2009 9:33 am | |
| Anh! Đến tận bây giờ em vẫn chưa dám tin rằng mình quen nhau qua Internet. Khi bất chợt có ai hỏi rằng “Sao hai người quen nhau?”, em thật sự bối rối. Ngay cả gia đình em, ba mẹ em, Ngoại nữa cũng rất thương anh nhưng vẫn chưa ai biết được “chuyện tình sử” của chúng mình. Như một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại. Em vẫn không hiểu sao cả anh và em đều không thích chat với những người lạ, những người không có trong friends list của mình thì lại gặp nhau.
Lúc đó, em chỉ là cô nữ sinh lớp 11 tập tành online, còn anh là sinh viên của trường Đại Học Khoa Học Tự Nhiên. Từ cái “click chuột” tình cờ, mình nói chuyện với nhau rồi trao đổi email. Có lần anh mở webcam cho em xem, trái tim của cô gái tuổi 17 chợt rung động vì một vẻ thư sinh, hiền hiền của anh. Lúc đó anh biết em ước gì không? Em ước rằng anh sẽ là người yêu của em. Nhưng chỉ là phút thoáng qua thôi, em ở Kiên Giang, anh ở Sài Gòn, 300km xa xôi, Sài Gòn rộng lớn, biết bao giờ chúng ta có thể gặp nhau?
Một thời gian dài mất liên lạc, em tập trung tốt nghiệp Phổ thông rồi thi vào Đại học. Thời gian trôi qua nhanh thật anh ạ, và em cũng đã là cô sinh viên của TP.HCM rồi đấy. Cứ ngỡ rằng chẳng bao giờ gặp được anh nữa, em đã xóa hết email, chẳng còn địa chỉ nào của anh. Tình cờ một ngày em nhận được email của anh, lúc đó em đã là cô sinh viên năm thứ 2. Em nhảy cẫng lên vì vui mừng và ngay lập tức reply. Chờ đợi lắm email của anh. Chẳng để em đợi lâu anh nhắn cho em số điện thoại. Mình bắt đầu liên lạc từ đó.
Một ngày tình cờ (lại là tình cờ) anh tìm em, tìm đến nơi em đang ở trọ. Một nửa em chờ đợi, hồi hộp nhưng một nửa em mong anh đừng tới. Các chị ở chung nhà trọ nói với em rằng, chị sinh năm 1982 mà còn “già” thế này huống chi người ta sinh năm 81. Nhưng tiếng xe máy đã dừng ngay trước cửa nhà, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của em. Gặp nhau, im lặng, bối rối. Rồi anh lên tiếng phá tan đi cái sự im lặng đáng sợ kia. Anh thắc mắc sao em lại đeo nhẫn trơn ngón áp út, em cười và bảo rằng “Chẳng ngón nào vừa ngoài ngón áp út”. Em cũng không vừa, hỏi anh, sao lại dán hình sticker của một cô gái trên điện thoại đi động? “Nhỏ bạn thân anh”. Thật lạ, thường người ta chỉ để hình người yêu thôi chứ, nhưng thôi suy nghĩ làm gì, người ta có là gì của mình đâu.
Từ đó, anh quan tâm, lo lắng cho em nhiều hơn. Em vẫn chẳng quan tâm vì với em chẳng bao giờ có tình yêu online cả. Em với anh bắt đầu hẹn hò. Anh dành nhiều thời gian cho em hơn, em luôn tìm cách từ chối. Sau mỗi lần đi uống nước hay coi phim, em vẫn thường nhắn cho anh dòng tin quen thuộc “Em chỉ nhận lời đi cùng anh với tư cách một người bạn không hơn không kém”.
Rồi cuộc sống cứ thế trôi qua, mình thân nhau hơn, nhưng em vẫn phải luôn “nhắc nhở” anh bằng dòng tin nhắn “bất hủ” kia. Anh cứ lặng lẽ quan tâm em. Có những khi học bài thi thức khuya, nhận điện thoại của anh: “Anh đang đứng dưới nhà”. Em chạy xuống như con lật đật và bất ngờ lắm với ly sinh tố Cà-rốt (chỉ để sữa không để đường – sở thích của em) rồi anh đi về, bỏ lại bên em một nụ cười thật hiền.
Vô tình có lần em nghe radio và biết cuốn truyện tranh đang hot “Tippi hoang dã”, kể cho anh nghe. Chỉ buổi tối hôm đó, em đã có cuốn truyện. Chắc anh chẳng thể hiểu được em vui như thế nào đâu. Chẳng dễ dàng để tìm mua một cuốn truyện đang bán “đắt như tôm tươi”. Anh phải đi từ nhà sách này đến nhà sách khác gần chục nhà sách mới tìm được một cuốn duy nhất tại nhà sách Thăng Long. Tưởng tượng vẻ mặt hớt hơ hớt hải tìm tìm rồi hỏi thăm mấy cô bán sách, em lại cười thầm. Có cô bé cũng đang đi tìm mua cuốn truyện đó bảo anh, tìm kiểu này chắc cho người yêu rồi, anh chỉ cười lém lỉnh rồi nói tìm mua cho em gái. Cô bé nói “Anh trai em chẳng bao giờ làm thế cả”. Và đó cũng là món quà anh dành tặng ngày em tốt nghiệp Đại học.
Đến bây giờ, em đã đi làm được 8 tháng – đây cũng là khoảng thời gian mình cùng nhau bước trên một con đường đầy hoa hồng anh nhỉ? Con đường có anh, có em, có những tiếng cười và niềm hạnh phúc. Em thật ngốc khi không nhận ra anh sớm hơn. Cảm ơn cái “lick chuột” ngày ấy đã cho em có anh. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tới Valentine’s Day, chưa bao giờ em mong chờ ngày này đến thế anh ạ. Ngày 14/2 đầu tiên em cảm nhận cùng anh. Chúng mình hãy cùng nhau vững bước trên con đường dài phía trước, cùng nhau mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, anh nhé!
Nguyễn Thị Thanh Nhan | |
|