Anh – mùa xuân của những vết thương…
Tác giả: CPDM
***
Cánh hoa trước thềm uốn cong mình bẽn lẽn rơi xuống góc sân, làn gió rì rào từng đợt, reo mừng những cánh én từ phương đông kéo về. Nền trời trong xanh, từng án mây trắng bàn bạc trôi đi, giọt sương mai còn vươn trên lá vụn về khép nép chưa dám thả mình xuống đất. Những nụ hoa mai lú nhú những cánh vàng, đâu đó nghe rầm rì tiếng ong bầu thủ thỉ tìm hoa. Không gian lắng dài tiếng gió dìu dặt tựa như một vũ khúc của đàn thiên nga trắng.
Nằm trong phòng, cánh cử sổ khéo hờ, em mở nhạc, tiếng piano vang lên, hòa với ánh nắng thắm nồng vị xuân trên mi mắt. Khép hờ đôi mắt, trái tim nhịp nhàng theo những giai điệu vui tươi, lòng nôn nao nghĩ đến anh – tình yêu màu hạt dẻ….
Em quen anh thế nào nhỉ? Chợt em nghĩ đến ngày xuân năm ấy, mùa xuân của nắng vàng và của ánh mắt màu hạt dẻ!
Em nhớ lần đó là lần thứ nhất lên nhà dì chơi, gặp anh trong một khung cảnh hỗn độn của một đám ăn chơi – bạn anh Nguyên. Em không thích anh từ cái nhìn đầu tiên, từ cách ăn mặt trao chuốt, sành điệu, đến mái tóc bồng bềnh lãng tử, ghét cái nhếch miệng cười và đôi mắt màu hạt dẻ như xuyên thấu người khác. Em đã phải ngồi hàng giờ trong một góc nhỏ của ngôi nhà, cố gắng tập trung để đọc một quyển sách nhưng tiếng hét la của anh và bạn anh khiến em phải khó chịu mà nhịn thua. Em lại bỏ quyển sách, nhìn ra ngoài cửa kính, dưới lòng đường nhộn nhịp tìm một vài chấm nhỏ quen thuộc, cái quán cóc, cái cửa hàng tạp hóa, cái hàng cây mát rượi…Em thả hồn theo những án mây của buổi sáng xinh đẹp, lòng vu vơ nhớ kỹ niệm về người yêu cũ, trái tim lại đi sai đi vài nhịp, cảm giác nhói đau nơi lồng ngực dâng lên. Em mãi mê nhìn ngây ngốc mà không biết anh đến bên em khi nào.
- Chào bé!
Tiếng nói của một tên con trai lạ hoắc làm em giật mình đánh rơi cả cốc nước, tiếng vỡ đỗ loãng choảng vang lên làm ai cũng chú ý đến. Em thấy ngại và có phần bực mình, vội đưa tay xuống nhặt những mảnh vỡ một cách cẩn thận nhưng anh đã kéo tay em lại.
- Lấy chổi dọn dẹp đi!
Anh buông vài chữ rồi bỏ đi, em hằn học nhìn anh. Anh Nguyên đưa cho em cây chổi nói nhỏ:
- Lần sau cẩn thận một chút nhé, em dọn đi.
Em dạ nhỏ rồi cặm cụi làm hết công việc dọn dẹp, lủi thủi một mình lên phòng. Mở tivi mà đầu óc mơ màng tận đâu đâu. Điện thoại em reo lên, tiếng chuông gió vang lên thánh thót.
- Em đang làm gì vậy?
Tin nhắn cùng số điện thoại quen thuộc làm em thấy nặng nề, nếu như mọi khi có lẽ em đã tủm tỉm cười một mình mà bấm lọc cọc trả lời lại. Nhưng nhìn tin nhắn lúc này, với em là một cảm giác nghẹn ngào và chua chát. Em bỏ điện thoại xuống, nằm vật ra giường cố dỗ mình vào giấc ngủ.
****
Những ngày sau đó, em không biết làm gì cả, muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, em chọn quán cà phê bình dân ven đường làm chỗ nghỉ chân. Bao giờ cũng vậy em thích gọi cho mình một li cà phê sữa, ngồi nhâm nhi nhìn những thay đổi của một ngày. Ai đó bảo em nhiều suy tư quá, cứ nhìn vào đôi mắt em là thấy cả một vùng đất không phân định được màu sắc. Lúc ấy em đã bật cười mà bảo, đôi mắt em chỉ chứa một người thôi. Sau này đôi mắt em chỉ nhàn nhạt gợn sóng nhẹ.
- Chào bé, lại gặp nhau rồi!
Em ngước mắt, nhìn chầm chầm vào tên con trai lịch sự đang đứng trước mặt mình. Dù mọi thứ thay đổi nhưng đôi mắt màu hạt dẻ của anh làm em không quên được. Em mỉm cười nhẹ:
- Chào anh!
Em nghĩ anh sẽ nói một cái gì đó, chăm chọc em chẳng hạn. Nhưng anh chỉ tự nhiên ngồi xuống đối diện em, nhìn em một cách say sưa. Em hơi ngại vì cái ánh nhìn của anh:
- Anh…em bị làm sao à?
Anh cười, đảo mắt nhìn xuống li cà phê của em:
- Không, anh đang nghĩ không biết em tên gì?
Em tròn mắt vì câu trả lời của anh, cảm thấy buồn cười, em cũng trêu:
- Thế anh suy nghĩ ra chưa?
Anh lại cười, nghiêng đầu nhìn vào mặt em:
- Anh đoán nhé, đoán đúng có thưởng không?
Em nhún vai, nghĩ rằng anh đùa:
- Được thôi, nếu anh đoán đúng thì có thưởng.
- Thưởng gì nào?
Em nghỉ ngợi, rồi lắc đầu:
- Chẳng biết nữa, anh thích gì?
Anh đảo mắt một vòng rồi cười:
- Vậy một cuộc đi chơi nhé?
- Ok, nhưng nếu anh đoán sai?
Anh lại bật cười, lắc đầu:
- Tùy em thôi, anh sẵn sàng đáp ứng tất cả yêu cầu của em.
Em trề môi liếc xéo anh:
- Anh đoán sai thì biết tay em.
- Thú vị đó cô bé, anh thích lúc em thế này.
Em chợt khựng lại, khó hiểu nhìn anh:
- Em thế nào?
- Vui vẻ và trẻ con.
- Anh đùa à, em mà lại trẻ con. Thôi, anh đoán đi để còn…ừ…để…
Anh chợt bật cười, chỉ vào trán em:
- Anh càng phát hiện em thú vị đó, được rồi anh đoán nhé. Em tên…là Loan…Nguyệt Loan…
Anh kéo dài tên em làm em một phen buồn cười nhưng lại cảm thấy tò mò:
- Anh hay thật, làm sao anh biết tên em?
Anh chỉ nhẹ vào ngực áo mình, em cúi xuống nhìn bất ngờ thấy tên của mình được thêu trên ngực áo, một thoáng ngạc nhiên chuyển sang cười nhỏ:
- Hay lắm, nhưng sao anh biết đó là tên em?
- Thì chẳng phải nó là vậy sao cô bé?
Em chu môi, lém lĩnh ném cho anh cái nguýt dài, lại không nhịn được cười trộm. Anh nhìn em, lại nhìn vào li cà phê của em.
- Em thích cà phê sữa à?
Em gật đầu, anh lại nhướng mắt:
- Muốn đổi khẩu vị không?
Em chưa nói gì thì anh đã gọi phục vụ lấy hai li cà phê đen, em khó chịu:
- Em chưa nói gì sao anh kêu rồi?
Anh có vẻ ngạc nhiên khi nghe em trách, rồi nhún vai:
- Xin lỗi, anh không nghĩ em sẽ nói không.
Em chống tay nhìn ra cửa, im lặng không nói gì nữa. Có lẽ anh tưởng em giận nên làm hòa:
- Em đừng giận, có lẽ đó là thói quen của anh rồi…bỏ không được…
Anh cười khổ, trong đôi mắt màu hạt dẻ của anh có gì đó buồn buồn. Em nhìn anh, bắt gặp có gì đó giống mình, một chút đắng cay, một chút bần thần. Em lại nhớ cái vẻ bụi đời của anh lúc ở nhà dì, lại nhìn anh hôm nay rõ ràng là hai phong cách khác nhau nhưng đâu mới là phong cách thật của anh.
Người phục vụ mang ra hai ly cà phê đen, màu đen huyền từng giọt từng giọt rơi xuống làm em liên tưởng đến những giọt nước mắt của mình.
- Em biết vì sao anh thích cà phê đen không?
Em giật mình lắc đầu, anh cười:
- Cà phê đen nếu lúc đầu em nhấp vào sẽ thấy thật đắng, nhưng khi em quen dần với nó, biết thưởng thức nó, thì em sẽ cảm thấy một vị ngọt lẳng lẽ đến trên môi. Cả giác ngọt nhẹ đó thật tuyệt, em thử đi!
Em lắc đầu, đẩy ly cà phê về phía anh:
- Em không uống được đâu, em sợ đắng lắm.
Anh cười, lại nói tiếp:
- Anh thích cà phê đen bởi vì một lần thất bại trong tình yêu, tình yêu lúc đầu ngọt ngào biết mấy như ly cà phê sữa của em đấy nhưng kết thúc của nó còn đắng hơn nhiều lần li cà phê đen của anh. Thế nên nếu cho anh lựa chọn lại anh sẽ không chọn ly cà phê sữa đâu…hiểu không cô bé. Tuy nhiên anh nói thế không có nghĩa là cà phê sữa không ngon mà là đến một lúc nào đó em nên thay đổi khẩu vị đi như vậy em sẽ thấy trong cuộc sống không phải chỉ có một mùi vị là số một đâu.
Em nghỉ ngợi lời anh nói, lại mỉm cười:
- Anh hiểu gì về em chứ?
Anh đẩy ly cà phê về phía em, đôi mắt khích lệ:
- Uống thử đi, không tự tin sao?
Em cầm ly cà phê nhấp thử một gụm, cảm giác đắng đột phá vào khoang miệng, làm em phải nhăn mặt. Anh nhìn em cười to:
- Từ từ cảm nhận đi cô bé.
Vị đắng cà phê từ từ biến mất thay vào đó là cảm giác ngọt nhẹ, lan ra từ cổ họng, em cười:
- Quả thật là có chút mùi vị, nhưng em vẫn chưa quen uống thế này.
Em nhìn đồng hồ rồi nhún vai đứng dậy:
- Hôm nay xem như em thua anh, đây là số điện thoại của em, điều kiện của anh em sẽ thực hiện khi anh gọi. Ok?
Anh nhận số điện thoại, rồi gật đầu. Em bước ra ngoài, nhưng chợt nhớ mình chưa biết tên anh. Quay lại nhìn đã không còn thấy anh đâu nữa.
***
Thế rồi mình quen nhau, tối tối anh thường điện thoại cho em, nhưng không phải gọi em đi chơi mà là nói chuyện gì đó. Em chỉ ngồi nghe anh nói, khúc khích cười khi anh pha trò. Anh cũng thường đến nhà tìm anh Nguyên nhiều hơn, khi anh đến em chỉ ở trong phòng không ra ngoài. Em cũng không hiểu vì sao nữa, chỉ biết mỗi lần bắt gặp ánh nhìn hạt dẻ của anh tim em lại đập nhanh.
Buổi chiều sáng chủ nhật, như thường lệ em lại đến quán cà phê cũ, em chợt giật mình khi thấy anh ngồi đó từ lúc nào. Nhìn thấy em anh cười nhẹ, đứng dậy:
- Rốt cuộc chờ được em rồi, cô bé!
Em hơi ngạc nhiên và hồi hộp khi đôi mắt anh cứ nhìn em, em cúi đầu rồi nhìn anh:
- Sao lại chờ em? Anh có gì muốn nói sao?
- Không có chuyện gì..anh vẫn thích chờ em…
Câu nói không biết vô tình hay cố ý của anh làm em nghe một chút ngọt ngào, một chút sợ hãy. Một cái gì đó hen nhúm trong tim, nhưng em nén lại, cười nhỏ:
- Anh lúc nào cũng đùa được…hôm nay lại uống cà phê đen à?
Anh không trả lời, lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ:
- Tặng em!
- Sao lại tặng em?
Anh ra vẻ bí mật:
- Không được tặng quà cho em sao?
- À…không phải….nhưng mà…
- Nhận đi, xem như quà một người bạn thôi…
Anh lại ngồi xuống pha trò để quên đi vẻ ngại ngùng trong em. Mặc dù biết nhưng em vẫn im lặng ùa theo những câu nói đùa của em. Không biết từ bao giờ anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của em. Ngoài đường khắp phố phường rạng rỡ những nhành mai vàng lấp lánh xinh đẹp.
***
Vài ngày sau, em phải về quê, em không kịp nói lời từ biệt với anh vì có công chuyện gấp. Em luyến tiếc nhưng nhủ lòng có như vậy mà hay. Em biết anh đã chiếm một vị trí nào đó trong lòng mình, em sợ anh rồi cũng như cơn gió qua đời em để lại những vết thương khó phai. Ai đó bảo tình chỉ đẹp khi tình còn dang dỡ, thôi thì tình mình đến đó rồi thôi. Ít nhất trong mắt nhau chỉ có những kỹ niệm đẹp.
Lại một mùa xuân nữa sang, năm nay em không lên nhà dì nữa, có lẽ anh cũng đã quên em rồi. Em có thể gọi anh là mùa xuân của những vết thương, có anh em hiểu hơn về cuộc sống về tình yêu. Quá khứ về người ấy ngủ yên rồi, còn với anh sao vẫn cứ sống mãi, dù thời gian đã đi qua rồi mà chẳng có vết bụi làm vướn lên ký ức về anh.
Chiều xuân đẹp quá, em bước qua cánh đồng lúa, mơ màng trong cảnh sắc thiên nhiên, chợt điện thoại em vang lên:
- Alo!
- ……
- Ai đấy?
- Em quay lại sau lưng đi!
Em ngỡ ngàng buông điện thoại, giọng nói này, quen đến kỳ lạ, trong từng giấc mơ, từng ngóc ngách của ký ức. Khi em xoay người lại, tia nhìn chạm vào ánh mắt màu hạt dẻ của anh. Vòng tay anh dang rộng, đón em trong nụ cười xuân rạng rỡ, em chợt nghĩ đây có phải mơ không?
Nếu là mơ xin cho em đừng tỉnh giấc….
Bên tai em tiếng anh là ngọt hay là đắng:
- Cô bé đáng ghét, anh yêu em!