Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh yếu ớt của nó có lẽ không ít người chạnh lòng. Từ ngày nó và anh chia tay nó càng trở nên kiệm lời hơn, và nụ cười ngày càng hiếm hoi hơn nữa, điều đó càng khiến cuộc sống của nó trở nên quá lặng lẽ.
Mỗi lần nó về quê, ba mẹ cũng chỉ biết im lặng và lo lắng sau lưng cho nó chứ cũng không nói động gì đến chuyện riêng tư của nó. Còn phần nó chỉ biết cố tỏ ra cứng cỏi hơn để che giấu cõi lòng đang nặng trĩu của mình. Nó vẫn nhớ anh quay quắt, sự cô đơn trống trải mà nó không biết làm thế nào để lấp đầy. Anh đã ra đi trước sự tuyệt vọng, đớn đau của nó, năm năm yêu nhau nó không thể nào ngờ anh có thể cưới ngay người con gái khác trong khi nó còn chưa thực sự cảm nhận được tình yêu của hai đứa lại có thể chấm dứt như vậy. Bạn bè nói anh đã có gia đình, nó không tin, nó đã yêu anh nhiều đến như vậy, nó để anh ra đi không phải để anh cưới người khác mà với hy vọng anh sẽ quay về với sự nhẹ nhàng thanh thản hơn, vững tin hơn trong sự đợi chờ của nó. Để anh biết rằng nó yêu anh đến nhường nào, nó yêu anh hơn hết thảy mọi thứ trên cuộc đời này. Nhìn thấy chiếc nhẫn xinh xắn anh đeo trên ngón giáp út nó hiểu rằng hơn 1 năm qua nó đã tự dối mình, tự huyễn hoặc bản thân về sự đợi chờ vô vọng. Anh vẫn rất phong độ và tự tin, nhưng im lặng trước nó như 2 người hoàn toàn xa lạ trong bàn tiệc bất ngờ. Trái tim nó đông cứng, mọi cử chỉ như không phải là của mình, chỉ biết tự nhủ anh vẫn hạnh phúc thế là được rồi, nhưng biết bao đêm nước mắt lại tràn mi, nó không thể nào tin nó đã thực sự mất anh.
Anh vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi han, nhưng để làm gì??? Nó đã thực sự đánh mất niềm tin của mình rồi, vậy mà nỗi nhớ vẫn còn đó trong sự đớn đau tuyệt vọng, trái tim nó băng giá, đôi khi muốn hận anh mà không được vì tình yêu nó giành cho anh còn nhiều hơn cả sự hận thù mà nó có thể có. Vì vậy mà nó chỉ biết trách hận bản thân mình, sao ngày đó lại để anh ra đi, sao nó không giữ lại "đứa con tình yêu" của anh và nó. Gần 3 năm nó sống khép mình kể từ ngày xa anh, nó không nghĩ mình lại có thể mở cửa trái tim để đón nhận 1 hình bóng khác vì với nó anh vẫn thật gần gũi thân thương như thuở nào. Bạn bè nói nó cố chấp quá nên không thể chấp nhận sự thật về anh, nó im lặng, "giá như nó có thể quên anh"... Anh vẫn nhắn tin hỏi han, lần này nó không xua đuổi anh, nó nghĩ mình đã có thể bình tĩnh để nói chuyện với anh, nhưng rồi cả nó và anh đều không thể ngăn lòng, nó lại trong vòng tay anh như thuở nào, nhưng nó biết anh không phải là anh của ngày xưa nữa, không phải là anh của riêng nó. Trái tim nó đớn đau, không lối thoát nhưng vẫn không thể quên anh, nó chấp nhận đi bên lề cuộc sống của anh, nghe anh kể chuyện vợ con, và bao dự định cho tương lai, nhưng không có chỗ giành cho nó, vòng tay nó chỉ biết ôm anh thật chặt, cho từng phút giây đừng qua nhanh mất, để cảm nhận hơi ấm của anh trong những đêm dài cô đơn... Nó ngày một cảm thấy mình yếu dần đi, mặc dù muốn nồng nhiệt và cho anh thấy nó thật mạnh khoẻ và tươi cười mỗi khi gặp anh, nhưng không biết nó có thể cố đến khi nào, chỉ biết rằng cho dù ở nơi đâu thì trái tim nó vẫn hướng về anh, tình yêu mà nó không thể nắm giữ.
"ST"