Anh đã tự hứa với lòng mình là đừng gặp em nữa nhưng hình như con người ta giữa suy nghĩ và hành động không thể là một định lí đúng không em?
Điện thoại reo, anh đã cố tình nhét nó xuống gối nhưng con tim anh lại loại nhịp, và anh lại gặp em... Chúng mình yêu nhau, em đến như một làn gió thổi bùng ngọn lửa tình yêu trong anh, anh bắt con tim mình thổn thức hết công suất, nó hăng say dồn đập với tình yêu đầu đời, người ta vẫn bảo, đừng bao giờ yêu hết mình, phải giữ lại cho chính mình một ít sự yêu thương để nhỡ người ta "đá" mình còn có cái mà an ủi,mà động viên là mình cũng chưa hết lòng đúng không em? Tình yêu đầu đời với anh lại không thế, anh đã yêu hết mình, đã thổi vào đó bằng 100% nhiệt huyết tình cảm của mình, bằng 100% "vốn tự có" để rồi giờ đây lại trắng tay trong ân hận trong buồn đau của trò đùa số phận. Em đi, dập tắt ngọn lửa tình yêu mà anh nhen nhóm trong suốt 5 mùa đông đi qua, con tim anh vụn vỡ,mọi lý do em đưa ra khiến anh ân hận vì mình yêu em thế vẫn chưa đủ, và dằn vặt suốt khoảng thời gian vừa qua.
Bốn tháng chia tay với anh em có người yêu, người ta vẫn bảo "chỉ cần một ngày để cảm thấy yêu một người nhưng để quên một người thì phải mất cả cuộc đời", anh cũng nghĩ không lâu đến như vậy, nhưng làm sao lại nhanh một cách kỳ lạ thế hả em? không thể có thứ tình cảm nào lại dễ dang bỏ qua chỉ với một khoảng thời gian đủ để thanh lý một hợp đồng kinh tế nho nhỏ, bốn tháng so với năm năm yêu nhau quả thực làm anh bất ngờ... Thỉnh thoảng em lại gọi anh, lại làm con tim anh thổn thức, mơ mộng, dẫu vẫn biết thực tại em không là của anh nữa, và sau mỗi lần gặp nhau em lại có cách để con người anh chết thêm một ít, con tim anh quặn đau thêm một ít. Không biết là cứ như thế này anh sẽ chịu đựng được đến bao giờ, nhưng anh không thể không gặp em...Em bảo em làm như thế để chúng ta quay về thực tại, để cho chính em và anh tỉnh giấc. Nhưng em biết không, chính vì cái mơ mộng đó mà anh còn đủ sức để bước đi cho đến ngày hôm nay đấy em ạ! Đừng lấy đi của anh nhé em! Ngày bé có bao giờ em chơi đập bóng băng tay không? Bàn tay đập mạnh quả bóng xuống đất, bóng lại nẩy lên cứ thể là nó không muốn rời xa bàn tay, thực ra thì thơi gian quả bóng ở bên bàn tay là rất ít, nó để mặc bàn tay làm nó đau, nhưng nó chỉ cần ở bên bàn tay trong tích tắc, vẫn biết rằng sẽ đến một lúc nào đó bàn tay sẽ vỗ hụt nó, nó sẽ lăn long lóc ra đất, biét đâu lại có ban chân nào đá văng nó vao khoảng không, nó sẽ xa bàn tay thực sự, nhưng nó vẫn mơ mộng, nó vẫn mải miết với trò chơi của người đời. Để đến lúc bàn tay kia hụt hẫng vỗ vào không gian, khi không còn bóng nữa, trong khảnh khắc hụt hẫng đấy không biết bàn tay có hiểu nỗi buồn của bóng hay không hay lại nhặt một quả bóng khác và bắt đâu trò chơi. Anh không phải là quả bóng duy nhất đúng không em! Anh không muốn gặm nhấm nỗi đau, nhưng con tim anh lại mang một vết thương quá lớn, đôi chân anh muốn dừng lại nhưng nó lại thụ động chạy thật nhanh mỗi lần em hẹn gặp. Tim biết nó sẽ đau hơn một ít, chân biết nó sẽ bước hụt thêm một bức nhưng thâm tâm anh lại luôn tự hỏi: "nơi ấy có bình yên?".Thế là anh lạ đi... Hôm nay gặp em, hồ hởi kể về người yêu của mình trông em rất vui, anh mừng cho em, em bảo chỉ có anh mới hiểu em, "nhưng làm sao em biết bia đá không đau"...miệng anh cười còn tim anh đang khóc đó em, đừng nói như thế với anh nữa nhé!
"ST"