themoonken Thành viên diễn đàn
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 21 Age : 28 Đến từ : giua thien duong va dia nguc Châm ngôn sống : chung ta la qua khu cua ngay mai Số lần được cám ơn : 0 Điểm : 56169 Ngày tham gia : 13/07/2009
| Tiêu đề: gửi yêu thương Wed Sep 23, 2009 5:31 pm | |
| Ngày ấy em cô bé ngây thơ và hồn nhiên, anh chỉ hơn em có 4 tuổi thôi mà, khoảng cách đó có là gì khi em cứ ngày ngày ríu rít chuyện trẻ con.
Ừ có lẽ em nghĩ anh cũng giống anh trai em thôi, vẫn còn chơi những trò nghịch ngợm… vậy thì còn con nít lắm đó, mà chẳng phải anh vẫn tham gia trò bán hàng cùng em sao, có điều anh dịu dàng hơn, và luôn chiều chuộng em mỗi khi em mè nheo anh nhỉ?
Rồi chúng mình lớn lên bên nhau với bao tiếng cười trong trẻo, em đã thành một thiếu nữ dịu dàng mà như anh vẫn từng nói “cô bé đã biết tương tư rồi cơ đấy”,em có khi ngồi hàng giờ chỉ để nhìn vào khoảng trời vô định, hay nâng niu một chiếc lá vàng rơi, để rồi một ngày em hớn hở khoe với anh rằng em có truyện được đài phát sóng đấy. anh nhìn em trìu mến bảo rằng “ôi nay ta mới biết rằng ta đang gặp một cô bé có tâm hồn pha lê đây thôi ta ko dám đụng tới đâu”. Anh biết rằng vì nghèo em không có tiền để mua báo đọc, nhà em chỉ có chiếc radio nhỏ, em xem nó là bạn của mình, mỗi hôm đi học về phải chạy thật nhanh tới nhà để không bỏ sót chương trình văn nghệ thiếu nhi mà em yêu thích.
Em cô học trò lớp 12 và là học sinh xuất sắc của trường, được nhà trường đặt nhiều hy vọng vào kỳ thi đại học được bạn bè thầy cô tin yêu, vì trường em mới thành lập em thuộc khoá đầu tiên của nhà trường, và em hiểu gánh nặng của niềm tin đó, em đã ngày đêm miệt mài đèn sách và vì mơ ước được trở thành cô giáo của em nữa, em khát khao được thướt tha tà áo dài trong gió, được dạo bước trên giảng đường đại học uy nghiêm. Anh chàng trai năm thứ 3 đại học hiểu được mơ ước của em, chẳng phải sao anh cũng vì lý tưởng của mh mà dù đã thất bại vẫn theo đuổi bằng được con đường mình đã chọn. và cũng như bao người thân khác anh cũng đặt gánh nặng đó lên đôi vai nhỏ bé của em. Em hiểu!
Rồi đôi vai đó đã phải rung lên bần bật với những giọt nước mắt nóng hổi trên vai anh, vì em đã thất bại, ước mơ của em mất em không đau bằng em đã làm mất niềm tin của cha mẹ, của thầy cô bạn bè dành cho mình, xót xa ê chề em tự sỉ vả chính mình, tự trách cuộc đời sao quá tàn nhẫn chỉ còn 0.5 điểm thôi, ranh giới đó mong manh quá. Em không thể em không thể đối mặt với tất cả hãy cho em chết. Vậy mà anh đã giữ em lại vì anh yêu em. Em biết rằng em đã yêu anh từ lâu, nhưng con người chưa từng thất bại lần nào như em, đã không cho phép mình nhận tình yêu đó vào lúc này, tại sao anh không tỏ tình vào lúc khác, cái lúc em vinh quang nhất có lẽ em đã không từ chối nó. Và anh biết không vì yêu anh em đã cố gắng cố gắng để chinh phục được cánh cửa đại học để xứng đáng với anh. vậy mà…
Tất cả mọi lời khuyên với em đều vô nghĩa, ngày em lên xe vào nam để rời xa mảnh đất tình người đã cho em quá nhiều tình yêu thương, anh cúi đầu không nói, em không biết nữa, sự lựa chọn của em là đúng ư? Liệu thất bại một lần thôi có đáng phải như vậy, mảnh đất chưa 1 lần đặt chân liệu em có thể chống chọi với cuộc đời đầy sóng gió. Và em đã khóc suốt hành trình ra đi đó, tưởng rằng nước mắt đã cạn khô. Nhưng có lẽ lúc đó em khóc cho tình yêu mà em tự chôn vùi nó nhiều hơn
Thời gian trôi qua vừa học vừa làm em đã trưởng thành lên nhiều lắm giờ nước mắt em chỉ để khóc cho những phút giây hạnh phúc mà thôi, em đã tự đặt mục tiêu cho mình như vậy. cuộc sống cứ cuốn đi cuốn đi có khi em không có thời gian tự chăm sóc chính mình. Nhưng anh biết không vậy mà chỉ cần thời gian rảnh thôi là hình ảnh anh lại ùa về đầy thao thức, ước mơ đại học đó giờ đã xa vời em không còn suy nghĩ tiêu cực nữa, với em đại học không phải là tất cả, có nhiều con đường để dẫn tới thành công mà phải không? Cuộc sống đã dạy em như vậy. Nhưng tình yêu mà em dành cho anh thì chưa bao giờ phai mờ, em cũng đã từng quen một người nhưng lúc nào hình bóng a cũng xâm chiếm tâm hồn em mặc dù em đã cố xua đuổi nó, nhưng em bất lực và em đã phải chia tay người con trai đó, mặc dù anh ấy rất yêu em. Đôi khi tự hỏi nếu bất chợt anh xuất hiện liệu em có đón nhận? hay có bao giờ anh nghĩ sẽ đi tìm em không?
Em biết rằng giờ em và anh ở hai đầu đất nước lần về thăm quê em đã gặp cô gái đó, dễ thương quá phải không anh? Em chúc anh hạnh phúc. Còn anh chỉ nói rằng “vì cô ấy giống em”. Phải không nhỉ? Em làm sao so sánh mình với người khác được, thôi thì em mong anh đừng làm tổn thương ai cả, con gái mà không phải mình em mới có tâm hồn pha lê đâu, mà giờ thì nó đã gần như hoá đá rồi. mà sao anh nhìn em lạ vậy, không lẽ anh có thể đọc được sâu thẳm trái tim em sao, em biết rằng trái tim em đang vỡ vụn từng mảnh nó không phải là đá như em nói đâu! Và em sẽ không bao giờ hỏi anh thêm gì nữa.
Em đã chọn cho mình con đường đi riêng cho mình, con đường không có hình bóng anh, như em đã từng dệt lên đầy thơ mộng của một thuở dại khờ. em sẽ giũ mãi những gì tốt đẹp nhất và anh cũng vậy anh nhé. Em chưa một lần nhận được nhành hoa trong ngày valentine, nhưng năm nay em sẽ tự tặng cho mình một bữa tiệc nhỏ coi như em đã nhận tình yêu của tất cả thế gian này phải không anh? | |
|