GiaPhatVN Thành viên diễn đàn
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 43 Age : 39 Đến từ : Tp.HCM Châm ngôn sống : Vì một ngày mai tươi sáng, hạnh phúc và êm đềm. Số lần được cám ơn : 2 Điểm : 54658 Ngày tham gia : 22/12/2009
| Tiêu đề: Chuyện tình ta là một bi kịch giống những bi kịch của Shakespear? Fri Feb 25, 2011 11:35 am | |
| 12h39’ sáng ngày 25 – 02 – 2011
Em biết không? Đến ngày hôm nay thì anh lại phát hiện ra em nói dối anh, thời gian trôi đi, càng ngày anh lại càng thấy em nói dối anh nhiều lắm. Em biết vì sao bây giờ anh đã không còn tin vào những lời tàn nhẫn, lạnh lùng em nói với anh nữa không? Trước đây (07-10-2010) khi em bỏ đi Darknong. Em còn yêu anh, em còn thương anh nhiều lắm. Bởi ngày 3, 4, 5, 6 tháng 10 em đều về bên anh, mình ân ái, mình chuyện trò và những lúc đó em căn dặn anh rất nhiều điều. Buổi tối ngày 06 – 10 – 2010, em biết ngày hôm sau em sẽ xa anh và quyết định chia tay với anh vì đó là điều em không muốn nên buổi tối hôm đó em biết anh sẽ buồn, đau và chính vì như thế mà em đã kêu anh điện thoại rủ bạn anh đi chơi để cho anh vui và khuây khỏa. Rồi cứ thế, buổi tối đó cứ thế em tuôn ra những lời nói nhớ nhung, yêu thương, cứ thế em nhắn tin cho anh liên tục. Rồi tự nhiên, em nhắn tin hỏi anh: anh về chưa, em nhớ anh. (em nhắn tin cho anh rất nhiều những lời nói như thế trong buổi tối hôm đó). Ngày hôm sau, em đi Darknong, rồi buổi tối hôm đó em buông biết bao lời nói xỉ vả, coi thường anh. Em xưng TÔI với anh và em cố tình lạnh lùng, tỏ vẻ vô tâm với anh để anh rời xa em. Khi đó, em biết em yếu đuối, em biết em không vượt qua được rào cản gia đình em nên em đã ép em phải làm như thế bởi em nghĩ như thế thì sẽ tốt cho anh và anh không phải khổ vì em. Nhưng em ơi như thế thì nó ngược lại hoàn toàn vì đó không phải là điều anh muốn, anh mong. Em đã cố tình làm tổn thương anh và em nói em “THƯƠNG” anh, từ “THƯƠNG” đó em để trong ngoặc kép. Sao em cứ phải cố tình làm tổn thương anh để bắt anh phải xa em khi anh hết lòng yêu, thương, trọn vẹn với em em nhỉ. Em biết không, lúc đó anh đã bị sự lạnh lùng, tàn nhẫn của em làm anh điên đảo, suy nghĩ, điên cuồng và mất ngủ. Dường như anh không còn chút tỉnh táo nào nữa để mà nhận ra đó là lời giả dối. Và giờ đây, khi có thời gian tĩnh tâm, nhìn nhận lại mọi chuyện anh mới thấy em yêu anh, thương anh nhiều biết bao. Em biết vì sao rào cản ngày càng cao và nhiều hơn không? Đó là vì em đã không đồng hành cùng anh. Em đã mất niềm tin, em không có sự mạnh mẽ, cứng rắn để cùng anh vượt qua tất cả. Ngày qua ngày em càng điên loạn lên vì sự mệt mỏi, cứ thế cứ thế em làm tổn thương anh và anh cũng điên loạn lên vì sự lạnh lùng, vô vọng và vì những lời nói xúc phạm, xỉ vả em buông ra khiến anh như điên, như dại, mất hết tỉnh táo để nhận ra những gì em nói không phải là sự thật. Em có yêu anh không? Em có thương anh không thì em biết rõ hơi ai điều đó hết. Thế nên anh vẫn nói với em rằng: em có biết không? Trong sự lạnh lùng, vô cảm của em ấy anh vẫn cảm nhận được tình yêu thương của em. Em nói: tôi gọi anh là thằng trong lòng tôi đấy. Anh là người thủ đoạn, lắm kế, đa mưu. Sao anh cứ phải bám dính lấy tôi làm gì? Anh như con đỉa đói cứ bám dính lấy tôi. Lòng em có đau, đau không khi em nói ra những lời đó em nhỉ? Anh biết em đau, đau lắm. Em nhớ không? Trước lúc em đi là lúc đó kinh tế của chúng mình đang khó khăn. Em kêu Giang về ở với anh. Giang là 1 người con gái không bà con, không họ hàng gì với anh. Ít hơn anh 6 tuổi. Em đồng ý cho Giang về ở cùng anh và vẫn ngủ cùng anh. Em đã yêu anh và tin tưởng ở anh nhiều đến mức như vậy đấy. Nếu không tin anh và không yêu, thương anh và lo anh buồn thì em đã không để cho một người con gái không họ hàng, chỉ là quen biết với nhau về ở cùng nhau và nằm cùng một giường như thế. Khi đó, em sợ anh buồn, anh cô đơn và không có người nói chuyện nên em đã nói với Giang về ở cùng anh. Em tin anh, luôn luôn tin anh. Thường thì một nam, một nữ, không họ hàng ở cùng một phòng thì cũng rất dẫn đến…huống chi nằm và ngủ cùng một giường suốt một tuần nữa. Lúc đó, có đêm anh quay sang ôm Giang, xíu nữa thì hôn Giang (bởi anh chưa quên những đêm mình chung một giường, một chiếu). Khi ấy, anh giật mình tỉnh dậy và biết đó không phải là em. Anh nhắn tin cho em anh nói: em ơi, hồi nãy anh ôm Giang, không biết nó có nghĩ gì không? Anh cứ tưởng đó là em nên anh ôm rồi anh giật mình tỉnh dậy em à. Nếu không là yêu em, nếu không là thương em và trọn vẹn với em, thủy chung cùng em thì anh nghĩ chắc chắn 1 điều rằng một tuần anh nằm bên người con gái khác thì đã xảy ra…rồi phải không em? Chính vì em tin tưởng anh rất nhiều nên em làm điều đó. Bởi chẳng người con gái nào muốn người yêu, người đàn ông mình xác định lấy làm chồng nằm bên người con gái khác phải không em? Đó là tình yêu em giành cho anh và niềm tin em đặt vào anh đấy. Em còn nhớ hay em quên cuối năm 2009 nữa, em cũng đồng ý cho anh giúp cô bé xa lạ, không quen biết kia về ở cùng anh. Em luôn luôn cảm nhận được tình yêu, sự chân thành anh giành cho em thì tại sao em lại phải rũ bỏ? Em luôn cảm nhận được tình thương, quyết tâm và cố gắng vươn lên thì tại sao em phải đánh mất? Em có thấy anh cờ bạc, đề đóm, cá độ? Em có thấy anh nhậu nhẹt, bê tha? Em có thấy anh chơi bời, cặp kè và gái gú? Em có thấy anh lười biếng, ham chơi, không biết tính toán làm ăn? Em có nghi ngờ anh ngoại tình, anh đi mua vui bên ngoài? Em có thấy anh lạnh lùng, vô cảm với em? Cũng không đúng không em? Em chưa bao giờ cảm nhận được những điều đó và thấy anh có những điều đó cả? Em chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu anh giành cho em cả. Đàn ông rất khó có thể rơi nới mắt. Đàn ông chỉ rơi nước mắt vì cha mẹ, vì gia đình, con cái và vì người thân. Cũng như anh đã rơi nước mắt vì em. Nếu em chỉ là một người bình thường trong cuộc đời, suy nghĩ và tâm trí anh thì có lẽ anh chẳng bao giờ rơi nước mắt cả. Anh rơi nước mắt cho người vợ của anh, cho người con gái đã hết lòng yêu, thương, trọn vẹn, hi sinh cả nhân phẩm, danh dự, đạo đức, bất hiếu với gia đình để đến với anh. Em đã hi sinh nhiều như thế và giờ đây em bỏ cuộc, em nói em mệt mỏi với rào cản gia đình em và em muốn rũ bỏ tất cả. Em biết anh không bao giờ bỏ cuộc và không bao giờ cho em làm điều đó nên cứ thế cứ thế em xỉ vả anh. Có nhất thiết phải làm như thế với người đàn ông em đã coi làm chồng không em? Anh nhớ hôm đầu tháng 12 – 2010. Hôm đó, em cố tình ném chiếc vòng cầu hôn anh đã trao vào tay em và cố tình nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đó bây giờ anh không quên. Nhưng lúc đó anh không nhận ra được ánh mắt đó là giả tạo bởi khi em ném chiếc vòng thiêng liêng đó thì anh đã bị sock. Anh nghĩ em cũng vậy thôi. Ví thử đặt người ném chiếc nhẫn cầu hôn là anh đi. Khi em hết lòng thương, yêu anh, khi em hết lòng hi sinh, dâng hiến và trọn vẹn với anh. Em hạnh phúc bên anh và trao cho anh một chiếc nhẫn kỷ niệm. Rồi 1 ngày, anh nói với em: tôi coi thường em, em chẳng là gì trong mắt tôi cả, em nghĩ rằng em tốt đẹp lắm hay sao? Và anh cũng ném chiếc nhẫn ấy trước mặt em. Anh nghĩ người phải đau đớn, tan nát cõi lòng là em và mất ngủ cũng là em chứ không phải là anh. Đầu năm 2010, mẹ em đi coi bói. Bà nói tuổi mình không hợp và xếp vào tứ hành xung. Lấy nhau thì đứt gánh giữa đường (chết 1 người) và vì thế bà ngăn cản quyết liệt, bà cứ nói với em đủ điều xấu xa nhất về anh và em kể cho anh nghe tất cả. Giá như em chưa 1 lần kể cho anh nghe điều đó thì có lẽ anh đã không mất ngủ, không căng thẳng dòng dã để rồi suy nhược thần kinh. Nếu đến với em chỉ là sự vui đùa, nếu anh đến với em là qua đường thì có lẽ anh chẳng cần gì phải trú tâm tới suy nghĩ trong mắt gia đình em về anh. Khi đó, anh có làm gì? Anh chẳng làm gì xấu xa và lợi dụng em, làm hại gia đình cả mà mẹ nói về anh như thế. Anh buồn, nỗi buồn ăn sâu vào lòng anh và rồi từ đó anh không còn là anh nữa. Anh nhớ lúc trước tết, khi đó mẹ chưa đi xem bói. Anh hay qua nhà ăn cơm. Mẹ thường hỏi em anh thích ăn gì để mẹ nấu cho anh ăn. Bố cũng thường hỏi em về công việc của anh để anh Mạnh đi theo anh làm cùng và có ý định cho anh cùng anh ấy mở công ty. Nhưng khi đó mẹ ngăn cản em không được, em và mẹ hay tranh cãi và anh nghĩ từ đó mẹ ghét anh. Cũng đơn giản dễ hiểu 1 điều như thế này. Khi em cũng có con, nó yêu 1 người nhưng người đó là ngượi nghiện ngập, cờ bạc. Em cản nó, nó không chịu. Em cũng có suy nghĩ rằng nó vì người ngoài chứ không vì gia đình. Đó là sự đố kỵ, ích kỷ của mỗi con người và từ đó mẹ nghĩ em vì anh, vì người ngoài mà cãi mẹ nên mẹ đã ghét anh. Khi đó gia đình đâu có biết hằng ngày mình vẫn làm chuyện vợ chồng. Nếu khi đó, mẹ nói xấu về anh như thế để bắt em chia tay anh và để em có suy nghĩ xấu về anh thì có lẽ anh đã không ra gì và anh đã không yêu em trọn vẹn. Thường thì anh thấy một người đàn ông, khi người ta đã có được đời con gái của một người người thì người ta hay thờ ơ với người con gái đó. Em đọc trên mạng những bài tâm sự, cuộc sống xung quanh em luôn có điều đó. Nhưng tại sao khi anh đã có nó từ rất lâu và khi gia đình ngăn cản, cấm đoán không cho em đi gặp anh. Em bỏ nhà đi cùng anh sống với anh cả gần nửa năm trời mà anh lại không bỏ rơi em? Anh vẫn cứ muốn cùng em cố gắng, tiếp tục để mình chinh phục rào cản gia đình. Phải chăng đó là tình yêu, tình thương, trách nhiệm trọn vẹn anh giành cho em và anh nghĩ em đã hết lòng yêu anh vì điều đó. Nếu như anh đến với em bằng sự lợi dụng, qua đường, thú vui thể xác thi khi em nói với anh rằng (em cố tình): làm sao anh cứ phải bám dính lấy tôi? Làm sao anh cứ phải gắn ghép cuộc đời tôi với anh? Anh như con đỉa đói cứ bám dính lấy tôi làm gì? Nếu tình yêu anh không chân thành mà khi em nói câu đó chắc chắn anh hay người đàn ông nào khác (không chân thành) sẽ nói rằng: cô tưởng cô là ai? Cô tưởng tôi yêu cô thật lòng hay sao? Cô tưởng rằng cô tử tế, tốt đẹp lắm hay sao? Cô vì tôi mà bỏ nhà đi sống với tôi cả gần nửa năm trời để làm khổ gia đình tôi. Cô là đồ….ng….Thật sự, nếu khi đó anh nói với em như vậy thì có lẽ quyết định chia tay của em đã đúng. Nhưng chưa bao giờ anh làm tổn thương em và nói với em những điều em đã nói với anh cả. Nếu khi đó anh nói với em thì người nhục nhã, đau khổ, xót xa chắc chắn là em. Hoặc nếu em giả vờ chia tay anh (em muốn thử thách lòng anh) anh đi cặp kè người khác và đi lăng nhăng hay khi em nói với anh rằng: em muốn chia tay. Khi đó, nếu như anh nói với em là: uh, anh cũng thấy chán em rồi. Chúng mình chia tay nhé. Anh đồng ý. Thì có lẽ rằng, người đau khổ, ân hận, thất vọng, chán nản là em chứ không phải là anh phải không em? Em đau khổ vì tin và trao nhầm niềm tin, hi vọng, đánh đổi cả danh sự, nhân phẩm, hi sinh tất cả, kể cả làm khổ gia đình vì anh để mong muốn trọn vẹn bên anh. Khi đó anh làm thế em đau lắm, buồn lắm đúng không em? Chính vì như thế, mà anh mất ngủ quá nhiều, đau đầu, căng thẳng quá nhiều. Cao 1m72 mà bây giờ anh nặng còn có 50kg, em đủ biết anh gầy như thế nào. Ai nhìn thấy anh cũng thấy anh gầy và hốc hác bởi anh thức trắng từng đêm. Em không vững lòng nên chính điều đó đã khiến anh như vậy. Có bao giờ anh xỉ vả, xúc phạm, coi thường em không hay bao giờ anh cũng nói với em để cho anh có thời gian, 2 năm, 3 năm để anh chinh phục rào cản ấy. Em cũng nhìn lại em đi. Em nói với anh chia tay anh em thấy thoải mái, vui. Đó là những lời giả dối bởi chẳng người con gái nào không mong nhận được sự chân thành, trọn vẹn và thủy chung của người mình yêu cả. Chẳng người con gái nào không mong được sống với người đàn ông hết lòng yêu mình, thương mình và có trách nhiệm với mình cả. Anh nghĩ, nếu anh trọn vẹn, thủy chung, vun đắp như thế mà em không trân trọng thì anh nghĩ cả thế giới này người phụ nữ duy nhất chỉ có mình em (em là phụ nữ chứ em không phải là con gái nữa và khi người ta gọi một người thuộc phái yếu là phụ nữ là khi đó người ta có cảm giác người đó đã trưởng thành). Em là phụ nữ rồi, nhưng suy nghĩ của em đã trưởng thành chưa em? Hành động của em đã đúng chưa? Nếu như khi đó, em ngồi nói chuyện với anh rõ ràng rằng: anh ơi, em thương anh và hết lòng yêu anh nhưng vì rào cản gia đình, em không muốn vì em yếu đuối mà làm khổ đến anh anh à. Hoặc anh để em nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng tinh thần anh nhé. Có lẽ, điều đó đã khiến trong anh có suy nghĩ em trưởng thành. Nhưng em lại không làm thế. Em lại đi xỉ nhục, nói những lời lẽ coi thường anh. Anh nghĩ, người đàn ông nào cũng phát điên lên vì người vợ mình nói với mình những lời lẽ đó chứ chẳng phải riêng anh. Anh không biện minh. Anh cũng tìm trên mạng những bài viết về những câu nói, những hành động khiến đàn ông tổn thương. Em đọc nó mà em lại chẳng làm như thế. Khi mẹ ngăn cản, khi bố ngăn cản thì em thuyết phục. Thuyết phục không được thì em kiên trì. Em gìn giữ tình yêu của mình và để cho gia đình có thời gian suy nghĩ, cảm nhận được tình yêu anh giành cho em. Nhưng em không làm như thế. Em chưa bao giờ làm như thế. Suy nghĩ của em nông cản hay sâu xa? Em bảo em làm điều đó em đã nghĩ. Nhưng suy nghĩ đó không mang lại cho em niềm vui và hạnh phúc. Không mang lại cho gia đình em niềm vui. Bởi hạnh phúc của cha mẹ là khi thấy con cái trưởng thành, hạnh phúc và thành đạt. Gia đình không nghe thì em cứ kiên trì đi. Tại sao em yếu đuối như vậy em? Em cứ nói với anh: anh đừng nhắn tin, điện thoại cho tôi nữa. Đừng để tôi đổi số điện thoại. Thực sự, khi bố mẹ bắt em phải đổi số điện thoại để bắt mình chia tay (yêu nhau mà phải chia tay thì đó là điều đau khổ cho cả hai). Anh đã kiểm chứng, anh đã chứng minh được đó lại là sự giả dối với anh. Em nói như thế có nghĩa em không muốn nhận tin nhắn của anh. Em không gặp anh, ở nhà em phải để điện thoại ở chế độ đèn nhấp nháy mà không giám để rung, không giám để chuông vì sợ bố mẹ và các anh phát hiện anh nhắn tin cho em và em không giám nhắn tin cho anh vì em sợ mỗi khi nhắn tin thì mọi người lại nghe thấy tiếng tạch tạch trên bàn phím. Đó là điều thể hiện rõ ràng em đã đầu hàng số phận chứ không phải em khinh, em ghét, em coi thường và không muốn anh nhắn tin cho em. Nếu không muốn thì em đã đổi số từ lâu chứ chẳng em chẳng phải để điện thoại ở chế độ đó suốt mấy tháng trời. Lúc gia đình bắt em chia tay với anh. Họ bảo: vì khi em bỏ nhà đi anh không đưa em về nên anh là người không tốt. Đúng thế, anh làm như vậy là làm khổ gia đình em vì anh không đưa em về. Nhưng đưa em về gia đình lại ép em chia tay. Cũng chính vì gia đình cấm không cho em gặp anh, ép em phải chia tay bằng được nên em mới đi. Em bảo: mình đi 2, 3 năm, anh ráng làm gây dựng sự nghiệp, em ráng học để tốt nghiệp đại học để khi đó mình về thì ván đã đóng thành thuyền, gạo đã nấu thành cơm và mình ổn định sự nghiệp thì không ai khinh mình và cản mình được nữa. Bây giờ ván đã đóng thành thuyền thì em lại nhổ neo thả cho con thuyền đó trôi nổi giữa dòng nước lênh đênh cũng giống như em đang thả cho cuộc đời em trôi nỗi giữa dòng đời bất hạnh. Gạo đã nấu thành cơm rồi đó em. Nấu thành cơm rồi thì tại sao em lại đổ chén cơm mà 2 đứa đã rơi biết bao mồ hôi, nước mắt, nhục nhã để bảo làm lên nó. Sao em lại cố xóa đi kỷ niệm, cố gắng để làm như thế. Em biết không? Từ hôm em đổi số điện thoại. Anh biết chắc một điều rằng em cũng muốn yên tĩnh và xét lại bản thân, con người em. Lúc trước, gia đình cứ nghĩ anh còn ở thành phố này nên em đã không đi ôn thi liên thông đại học. Có lẽ gia đình nghĩ anh sẽ đi tìm gặp em nên đã nói em ở nhà ôn. Nhưng khi anh nói dối em là anh sẽ về quê để nghỉ ngơi và chữa bệnh rồi anh vào làm việc tiếp hoặc đi nước ngoài. Không phải là anh làm điều đó để xa em và chia tay mà anh muốn âm thầm ra đi để gắng làm việc rồi 1 ngày anh sẽ quay trở về tìm em. Anh muốn quyết tâm làm việc để mở công ty. Rồi anh gửi mail cho em đăng tin tuyển dụng. Ngày em đến phỏng vấn sẽ gặp nhân viên tiếp tân và họ kêu em vào phòng làm việc ngồi chờ. Bất ngờ anh xuất hiện với một bó hoa và sẽ nói với em một điều rằng: anh muốn lấy em làm vợ và là bà chủ của công ty này. Nhưng khi đó, “âm mưu” và kế hoạch của anh đã bị bại lộ. Em không tin anh lên máy bay để về quê. Em nhắn cho anh 4 tin nhắn và rồi anh phải khai ra sự thật anh không về quê. Thực sự, anh mệt mỏi và mất ngủ từng đêm và dường như anh đã vắt kiệt sức để chống trọi với nỗi nhớ về em nhưng anh vẫn gắng ở lại để làm việc. Bởi anh làm việc ngày nào thì chúng mình nhanh được về bên nhau ngày ấy. Thế nên anh mới ở lại. Anh nói dối em là để cho em một bất ngờ khi anh xuất hiện trước mắt em với nỗi nhớ trong em cồn cào, da diết để niềm vui, hạnh phúc của em được nhân lên gấp bội khi anh xuất hiện trước cuộc đời em là một người đàn ông cứng cỏi, mạnh mẽ, thành đạt và một trái tim, 1 tình yêu trân thành anh giành trọn cho em. Em nói với anh: không gặp anh tôi thấy thoải mái, không gặp anh tôi có cảm giác như được giải thoát và không mệt mỏi. Chẳng người con gái nào muốn thoát khỏi người đàn ông mình đã yêu, đã thương, đã dâng hiến, hi sinh và bỏ nhà đi vì người đàn ông đó và cũng chẳng người con gái nào muốn rũ bỏ người đàn ông đã yêu thương mình hết lòng em à. Đúng, em có cảm giác thoải mái hơn, bớt mệt mỏi. Nhưng ở bên người mình yêu thì đáng lẽ em phải thoải mái và hạnh phúc chứ. Em như được giải thoát? Giải thoát đó là giải thoát khỏi sự la mắng, trách móc, chửi của gia đình phải không em? Em biết không? Anh luôn tìm thấy tình thương, yêu em giành cho anh và luôn thấy em dõi theo anh. Em cố tình ném chiếc vòng cầu hôn trước mặt anh và nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, em nói em gọi anh bằng thằng thì đó là điều làm tổn thương người đàn ông quá nhiều rồi. Em làm điều đó để anh nghĩ xấu về em để anh bỏ em và để cho em hạnh phúc? Vậy tại sao em lại phải gói gém kỹ càng, đóng băng keo kỹ càng những lá thư anh viết cho em? Nếu anh không mở hộp thư ấy ra thì anh đã không tìm được bằng chứng em đã giả dối và cố tình làm như thế. Hai lá thư em viết khi em bỏ anh đi: anh thương, em buồn vì phải chia tay anh nhưng khoảng cách giữa anh và gia đình em quá xa….anh thương! Giờ này em biết anh chưa ngủ và cũng đang nhớ về em đúng không? Em nhớ anh, em buồn, em không ngủ được. Đó, những bằng chứng anh tìm được đấy. Rồi 3 ngày trước, em đổi số điện thoại. Anh nghĩ khi gia đình biết anh còn ở đây nên không để em đi học. Rồi sau khi gia đình đọc được 2 lá thư anh viết cho em anh nói anh về quê nên đã để em đi học. Em đổi số điện thoại vì gia đình bắt em đổi đúng không? Bởi biết bao nhiêu lần em nói với anh gia đình bắt em đổi số. Khi mới về suốt ngày em mơ và em nhắn tin cho anh: anh ơi, em mới thoát ra khỏi một giấc mơ kinh hoàng, mọi người cứ đè em ra lấy điện thoại và không cho em dùng, em sợ, em la, em hét và em chống cự. Đó, nó là sự mệt mỏi và ám ảnh bởi sức ép từ gia đình em. Em trách anh không biết tìm niềm vui cho mình và đi gặp bạn bè. Nhưng em cũng không biết gạt bỏ đi cái rào cản ấy để anh có thời gian mang lại cho em tất cả. Em nói em thoải mái ư? Em sai rồi. Em nhớ không khi em đi Darknong. Em nói em không nhớ anh, em thấy thoải mái. Nhưng khi xuống đó anh thấy em gầy dộc người, hốc hác, xanh xao, mắt em sâu lại. Lúc đó anh chưa bị suy nhược thần kinh nên anh nhận ra điều đó và thế là lý do anh cứ đi tìm gặp em để không cho em làm như vậy. Hằng ngày anh vẫn điện thoại cho mấy người dưới đó hỏi tin tức về em. Những người không quen, không biết chuyện gì và chỉ biết đến em qua lời anh dặn dò nếu nhìn thấy em thì điện thoại cho anh biết để anh thấy sắc thái của em ra sao. Họ nói với anh thấy em phờ phạc, em buồn. Rồi hôm nay, anh nói chuyện với bạn em. Người học cùng lớp với em và đang ôn thi liên thông cùng em, người bạn mà không biết chúng mình yêu nhau, không biết chúng mình bỏ nhà đi vì sự cấm cản khắc nghiệt của gia đình. Anh hỏi người đó thấy em như thế nào. Người ta cũng nói thấy em hốc hác, em phờ phạc và thấy em buồn. Đó là sự thoải mái của em phải không em? Đó là nỗi buồn của em, khiến em mất ngủ và suy nghĩ. Em cũng giống như anh. Hai đứa đang chịu cuộc sống như vậy. Mấy ngày nay, em đổi số nhưng anh đã cố chống trọi với nỗi nhớ, những buổi tối anh đi lang thang, ngồi hết góc đường này, công viên này tới công viên khác, hết quán café này tới quán café khác để xua đi nổi nhớ và để chứng minh câu em nói: anh đừng điện thoại, nhắn tin cho tôi nữa. Anh gửi tôi cũng xóa.
Em lại nói dối anh rồi. Em không đọc thì sao em biết anh nói với em anh về quê? Sao em biết 2h chiều anh bay? Sao em biết? Em biết không? Mấy ngày hôm nay anh lại kiểm chứng một điều nữa, xem có phải em đang dõi theo anh không, đang buồn và mong tin tức của anh không. Anh đã cố không mail, không nhắn tin qua yahoo, không liên lạc với em bằng bất kỳ hình thức nào để xem em có mong tin anh không? Anh thấy rõ rệt, hằng ngày khi em chưa đổi số, em rất ít lên mạng vì lên mạng không có anh em cũng chẳng biết làm gì mà. Anh cứ vào nick em và để yên đó, một ngày anh thấy nó bật ra 3, 4 lần và anh nghĩ 3, 4 lần đó là ngóng trông của em. Anh gửi mail em không đọc. Có lẽ vì do 2 anh cũng ở trên gác, em sợ 2 người đi qua thấy em đọc mail anh viết bởi những bức mail anh viết nó quá dài. Anh biết sao giờ để viết ngắn nó lại? Bởi những ngày qua em không gặp anh, không nhắn tin, không điện thoại, không mail, chat với anh thì trong anh có quá nhiều điều tâm sự và nhiều điều muốn nói với em. Anh ước giá như 2 đứa được ở bên nhau thì em không bị ngộ độc chữ nữa và để cho bức thư anh viết cho em được ngắn lại. Anh gửi mail cho em em không đọc. Anh không nhắn tin qua nick chat để xem em có vào mail kiểm tra xem có mail của anh không? Anh cũng không gửi cho em nhưng anh lập những email khác giả danh công ty để gửi mail tuyển dụng cho em. Hằng ngày, từ ngày anh yêu em là gần 2 năm rồi. Có ai gửi mail cho em đâu. Phải chăng em đang đợi tin tức của 1 người? Làm sao anh kiểm chứng được em vào mail để kiểm tra mail anh không? Trên phần mềm chat yahoo, mỗi khi em đang chát mà em có mail chưa đọc. Nó hiện lên một dấu sao. Và khi anh vào nick chat của em anh không thấy dấu sao đó nữa là anh biết em đã vào kiểm tra mail. Em nói em không đọc thư từ gì của anh hết. Anh lại lên Facebook dùng chức năng Post on your wall. Mỗi khi anh viết lên đó thì nó lại có email thông báo gửi tới địa chỉ email của em. Hôm nay anh cố viết làm lần. Và nó gửi 8 cái mail tới em. Tối anh vội vàng ôm máy tính chạy ra quán café ngồi cho thư giãn mà tận hưởng niềm vui, tận hưởng tình yêu, thương em giành cho anh. Giờ này, không ở bên nhau nhưng anh biết em vẫn luôn hướng và nghĩ về anh. Anh biết bố mẹ chỉ có thểm giam được chân em nhưng chẳng thể giam nổi trái tim em. Nếu em cảm nhận thấy điều đó là sự thật thì anh nói 2 năm nữa anh sẽ cưới em với sức thuyết phục gia đình mạnh mẽ nhất. Mà quên mất, 8 cái thông báo đó thì em đọc trọn gói luôn. Đó, em đã nhớ anh và ngóng trông tin tức của anh đó. Nhưng bây giờ, anh để em tự giác quay về cùng anh xây dựng hạnh phúc chứ anh không đi tìm em nữa. Không phải là anh coi thường hay hết yêu em. Anh làm điều đó để muốn cho em thấy 1 điều rằng anh là người đàn ông em không thể thiếu và là người đàn ông mạnh mẽ, trưởng thành, thành đạt, hết lòng yêu thương em. Anh đi tìm em 3 lần, mỗi lần anh vừa đi vừa về là hơn 400km thế đủ rồi. Tổng cộng 3 lần anh đi tìm em trong 15 ngày em đi là gần 1500km với mưa, nắng, gió, sương lạnh cũng đủ để chứng tỏ sự chân thành của anh rồi phải không em? Ba lần anh vượt đèo, vượt sương đêm, vượt qua những cơn mưa tầm tã từ HCM về Darkong đi tìm em. Ba lần ấy là những đêm dài anh lang thang ngoài mưa, sương gió. Anh nhớ anh phải mặc 2 chiếc áo len, 1 chiếc áo thun và 1 chiếc áo vest, 2 chiếc áo mưa để chống trọi với cái màn đêm lạnh giá vùng đất Darknong ấy. Đáng lẽ, anh chẳng lạnh đến thế. Nhưng có lẽ cơn mưa kéo dài từ suốt thành phố và anh vượt qua quãng đường hơn 200km dưới mưa để đi tìm em và cái lạnh khi em bỏ anh đi nó ngấm sâu làm anh buốt nhói. Sương đêm ở mảnh đất Kiến Đức – Darknong thì mù mịt. Chạy xe máy đèn sáng mà không nhìn nổi đoạn đường 2m. Nó quá dày. Quốc lộ 14 thì gồ ghề, đường nhỏ, xe tải, xe khách chạy ngược đường. Chỉ cần một ánh đèn ngược đường chiếu vào mắt là tai nạn và đâm xuống vực. Chính vì thế mà đêm thứ 2 anh đi tìm em anh bị tai nạn. Điều gì giúp anh mạnh mẽ được như vậy? Phải chăng là niềm tin trong anh? Nếu niềm tin trong anh mạnh mẽ thì rào cản kia anh sẽ vượt qua được. Phải chăng là sự bất chấp nên giúp cho anh có được sức mạnh để làm điều đó. Em thử chạy xe quãng đường 20km mưa thôi. Dù mặc áo mưa nhưng em cũng lạnh tái tê. Em hiểu được cảm giác mưa ướt hết người anh suốt quãng đường hơn 200km không em? Điều gì giúp anh vượt qua được? Phải chăng đó là tình yêu, sự chân thành anh giành cho em?
Chuyện tình ta là một bi kịch giống những bi kịch của Shakespear? Không em à. Anh tin, anh có niềm tin vào mình nó không phải là 1 bi kịch mà nó chỉ là những thử thách, những sóng gió mình phải vượt qua để sau này mình về với nhau hạnh phúc hơn thôi. Anh nhớ, anh nhớ những giọt nước mắt khi em về bên anh (em đi Darknong về) ôm anh em khóc. Anh nhớ tất cả và cảm nhận được nỗi buồn trong em. Anh cảm nhận được tất cả sự gần gũi thân quen (đôi lần bên an hem bộc phát tự nhiên những câu nói gần gũi), và đó là điều anh cảm nhận được em đang cố phải xa anh và đang ép em phải chia tay anh. Có nhất thiết phải thế không em? Không đúng không em? Anh là bờ vai, là chỗ dựa cho em, là điểm tựa cho em để em dựa dẫm và là người chia sẻ cùng em và dìu em đến bến bờ hạnh phúc phải không em? Đừng dại dột quyết định như thế khi niềm tin, ý trí, sức mạnh trong anh còn nhiều nghe em. Hôn em Em Xã của anh!
| |
|