Phần 1: Hoa tuyết pha lê!
Đôi lúc thời gian không ngừng làm tim người loạn nhịp, để rồi vô tình hai trái tim xa lạ lại gặp nhau. Những cảm giác diệu kỳ cứ quấn quanh nhau mang bao nước mắt, niềm vui, đau khổ,...
"Đừng hỏi em có nhớ, có yêu anh không? Bởi vì hôm nay niềm vui đã kết thúc, em đi con đường em, còn anh hãy đi con đường anh. Ngày mai sẽ có một thiên thần xuất hiện để yêu anh và cũng để anh yêu. Thời gian sẽ dội rữa những vết thương trong anh, còn em, làm sao biết được mình sẽ về đâu và bao lâu mới hết nhớ anh. Xin lỗi anh nhé, vì khi đi em không dám nói tạm biệt với anh dẫu biết rằng anh sẽ không níu kéo."
"Trái tim ơi, đừng khóc mà, hãy nghe đi những người yêu thương xung quanh đang nhìn mi đi. Tình yêu mỏng manh như vậy đó, đã làm vỡ rồi thì hàn gắn cũng vô dụng mà thôi. Hãy về với hiện tại, quên đi quá khứ một thời làm mi đau đớn, rồi đây sẽ là một cuộc sống mới"
Tạm biệt thiên thần tình yêu!
****
Vy nhìn con đường trước mắt, nó dài và chông chênh quá, nhưng nó là đoạn đường duy nhất đi về nhà trọ. Vy ôm hai quyển vở vừa đi vừa hát, tiếng hát Vy vọng vào con đường vắng lặng, nghe thật buồn và nôn nao quá. Vy chợt thấy trống vắng và cô đơn quá, và cũng chợt nhó Huy, đôi mắt cô cụp xuống đôi chân bước nhanh hơn, Vy không muốn nhớ lại chuyện xưa nữa!
- Vy!
- A, gì vậy Thảo?
Thảo là cô bạn ở chung xóm trọ với Vy, Thảo nâng cặp kính dày của mình lên nói nhỏ:
- Hồi nãy có anh chàng manocanh đến tìm Vy đó.
- Manocanh?
Vy ngạc nhiên, còn Thảo thì cười khúc khích:
- Từ nào giờ ở đây Thảo chưa thấy ai như cái tên đó, nhuộm đầu đỏ, mặc nguyên bộ đồ nỗi như cầu vồng. Không gọi hắn là manocanh thì oan quá còn gì?
Vy ngớ ngẫn nhìn Thảo:
- Nhưng Vy đâu có quen ai mà đến tìm nhỉ? Thảo có hỏi tên anh ta không?
- Không, nhưng anh ta có đưa cho Vy cái này!
Nói rồi Thảo lấy trong túi đồ ra một cành hoa tuyết bằng pha lê, lấp lánh dưới ánh mắt trời. Vy nhìn sững, đôi mắt dán chặt vào cành hoa tuyết, tay như chạm điện khi đụng vào vật ấy. Thảo không nhận ra vẻ mặt của Vy, vô tư nói tiếp:
- Anh ta nói đưa cái này cho Vy thì sẽ hiểu, có gì đâu nào, nhìn nó tuy đẹp nhưng cũng không có giá trị gì. Này Vy...
Chưa nói hết câu Thảo đã không thấy Vy đâu nữa, chậc lưỡi cô lầm bầm gì đó rồi bỏ vào trong, ngoài trời ánh nắng rực rỡ như màu pha lê tinh khiết.
Vy chạy dọc theo con đường dốc thoai thoải, bước chân cứ gập ghềnh đạp lên sỏi đá. Nhưng Vy không còn cảm giác nữa, nỗi cồn cào trong tim như lấn át mọi thứ trong cô. Giờ đây trong đầu Vy chỉ hiện lên hình ảnh một người duy nhất: Huy!
Chạy hơn nữa ngày Vy vẫn chẳng thấy bóng dáng mình đang tìm, cô gục xuống đường khóc nấc lên, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từng giọt trong tim cô gào gọi tên Huy.
- Vy!
Bỗng một bàn tay đặt trên vai cô, giật mình và vui mừng Vy mở to mắt nhìn người phía sau. Nhưng làm cô hoàn toàn thất vọng, vì phía sau cô một người con trai không phải Huy, mặc chiếc áo xanh, nhuộm tóc đỏ đang nhìn cô. Vy hoảng hồn lui lại sau:
- Anh...anh là ai?
Chàng trai cười thân thiện:
- Đừng sợ cô bé, tôi chỉ là một người vô hại. Cô bé không phải đang tìm tôi sao?
Vy ngẫn người, nhớ tới lời Thảo nói rồi nhìn anh chàng:
- Tôi...tôi không biết anh...nhưng cành hoa tuyết này...
- Hi, đúng rồi nó không phải của tôi, là do có người nhờ tôi trả cho cô bé.
Vy thẫn thờ, nhìn cành hoa tuyết trong tay. Cũng đâu còn gì nữa, vật hoàn cổ chủ thôi mà, Vy nghĩ thầm. Cô không muốn nhớ lại những quá khứ mà bất lâu nay đã cố gắng quên đi. Nếu như đã lựa chọn như vậy thì có gì phải vội như vậy chứ. Vy buồn rầu đưa mắt nhìn ra xa rồi nói nhỏ:
- Cám ơn anh, tôi phải về.
- Khoan đã, cô bé không muốn gặp người bảo tôi trả vật này sao?
Vy cười gượng, bước đi ngược lại không nói gì thêm nữa. Chàng trai đứng ngẫn người nhìn theo, trong đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu và bất lực. Phía sau bỗng có một bàn tay đánh nhẹ:
- Cô ấy vẫn lựa chọn xa tao.
- Kìa Huy, sao lúc nãy không ra giữ cô ấy lại?
Chàng thanh niên mới đến đúng là Huy, anh mang vẻ mặt ưu tư, đôi mắt lãng tử buồn bã nhìn theo hướng của Vy:
- Nếu cô ấy đã không muốn, tao không thể ép được. Có những chuyện mình không làm chủ được Nhân à.
Nhân sầu não nhìn Huy:
- Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, nếu mày còn không làm gì thì sẽ hối hận đấy. Chẳng lẽ mày muốn cả cuộc đời mày cứ như vậy mà kết thúc hay sao? Giữ cô ấy lại, nếu không thì mày nên đi điều trị ở Mỹ, được không?
Huy cười lạnh lùng, nụ cười phản phất sự cô đơn và đau đớn:
- Để làm gì chứ Nhân? Thứ tao muốn cứ mãi ở xa tao, có lẽ đến lúc chết rồi tao mới có được những gì mình cần.
****
Nhìn chồng hồ sơ bệnh án lộn xộn trên bàn, Vy thầm rủa ông bác sĩ lộn xộn. Mọi thứ trong cuộc sống của ông giống như một tủ đồ không được xếp đặt, mà người phải làm nhiệm vụ đó lại là Vy. Cô mới được nhận vào làm trợ lý cho ông bác sĩ Hoàng Đông cách đây hai ngày, và công việc của cô chỉ đơn giản dừng lại ở công việc soạn hồ sơ cho đúng vị trí. Tuy vậy Vy vẫn thấy hài lòng với công việc này, ngoài việc xếp hồ sơ bệnh trạng, Vy còn có thể học hỏi hơn ở các bệnh mà ông Hoàng Đông ghi chú trong hồ sơ. Đôi mắt Vy dừng lại ở một hồ sơ có tên Phạm Vĩnh Huy, đôi mắt Vy bật sáng, cô mở hồ sơ xem thử.
Đôi mắt Vy ráo hoảnh, sững sờ nhìn vào bệnh án, đúng là Vĩnh Huy rồi, có cả địa chỉ và số điện thoại của anh. Vy nghe tim mình co rút đau đớn, anh bị dung thư dạ dày sao? Tại sao lại như vậy, bật dậy như một cái máy Vy lao nhanh ra ngoài tìm bác sĩ Hoàng Đông:
- Thưa bác sĩ, cháu...cháu có thể hỏi bác sĩ một chuyện không?
Ông Hoàng Đông nhướng mắt khó hiểu nhìn cô trợ lý của mình. Vy nóng ruột hỏi:
- Tình hình bệnh của bệnh nhân Phạm Vĩnh Huy như thế nào thưa bác sĩ?
- Sao vậy, cô quen anh ta à?
Vy gật nhẹ đầu, nhìn ông Hoàng Đông với vẻ chờ mong. Ông Hoàng Đông lắc đầu:
- Anh ta từng bảo tôi tiết lộ bệnh tình của mình với bất cứ ai, nếu cô là người quen thì nên trực tiếp hỏi anh ta.
Vy biết có hỏi nữa cũng không được gì, cô đi ra ngoài trong lòng cảm thấy nặng nề quá. Huy ơi! Sao anh lại mắc phải căn bệnh này chứ? Sao em lại làm tổn thương anh như vậy? Vĩnh Huy! em phải làm sao bây giờ, làm sao em dám gặp anh?
Mở điện thoại Vy ngập ngừng bấm số, lòng run run khi nghe tiết tút chờ của điện thoại, thật lâu sao một giống trầm ấm vang lên:
- Alo!
- Anh Huy phải không?
Vy nghe giọng mình lạc đi
- Ừ, tôi Huy đây, ai vậy?
- Em Vy đây,...anh khỏe không?
Một khoảng im lặng thật lâu, Vy không biết bên kia Huy có nghe mình nói không nữa, NHưng dường như có gì đó gượng lại không cho cô tiếp tục lên tiếng.
- Khỏe, còn em?
Vy giật mình, nước mắt chảy dài trên bờ mi lúc nào không biết
- Em vẫn tốt,...em muốn gặp anh!
- Để làm gì Vy?
Giọng Huy sao mà chua chát quá, lại lạnh lùng nữa. Vy muốn hét lên nhưng cô vẫn nhỏ nhẹ:
- Chẳng lẽ anh không muốn gặp em?
- ...............
- Anh hận em nhiều đúng không? NHưng em xin anh, cho em gặp anh đi được không?
-..................
- Em chờ anh ở chổ cũ, anh không đến em sẽ đứng mãi ở đó.
Nói rồi Vy tắt máy, xin phép được nghỉ sớm. Cô đi trên con đường lát lá vàng rơi, Vy thấy tâm hồn nao nao khi nhớ lại những kỹ niệm xưa. Ngày xưa cũng dưới con đường này Huy nói yêu cô, trái tim rung rung theo nhịp lá rơi. Ngày chia tay cô cũng một mình trên con đường này nhưng không có Huy, lúc đó cô cảm thấy mình lẽ loi lắm. Cô yêu Huy, chưa bao giờ nghĩ sẽ không có Huy trong đời nhưng có ai ngờ dòng đời nhiều đổi thay. Chị của Huy đã tìm cô, nhất định bắt cô lìa xa Huy, yêu Huy nhưng cô không đủ can đảm đối đầu với những lời cay nghiệt của gia đình HUy nên cô quyết định ra đi. Hy vọng Huy sẽ được hạnh phúc và bình yên, dù nói vậy trong lòng Vy vẫn không khỏi cảm thấy tan nát. Xa nhau nhưng tình yêu cùng kỹ niệm vẫn gắng kết trong tâm hồn Vy, có lẽ tình yêu quá sâu sắc rồi không còn có thể quên được nữa.
Nhớ khi xưa, Huy chở cô qua con đường đầy lá, Vy vu vơ hát những bài ca tuổi trăng tròn tinh khiết, Huy bảo cô giống thiên sứ. Cô đùa, còn anh giống thần chết, lúc ấy cả hai bật cười. trên thềm hoa nắng trãi nên thơ nhưng phiến lá vàng ối xinh đẹp.
Vy chờ Huy, cô đã chờ rất lâu rồi mà Huy vẫn không đến, thế nhưng Vy vẫn tràn đầy hi vọng, cô chờ cho đến lúc hoàng hôn khuất dạng, nỗi chua sót dâng lên trong lòng. Huy ơi! Sao anh không đến ?
Lúc Vy tuyệt vọng cũng là lúc trời đã đấy bóng tối, chỉ có ánh đèn le lói đang ánh lên con đường hun hút vắng tanh, Vy gục đầu vào tay khóc nức nỡ, cô thấy mệt mõi cộng thêm cơn đói làm cô lã người. Vy đứng dậy định tìm gì đó ăn, nhưng vô định hình đầu óc cô cứ xoay vòng không sao đứng vững được. Vy ngã xuống êm ả vào một vòng tay ấm áp, cô không biết gì nữa!
- Vy, Vy ơi! Em tỉnh dậy đi.
Vy mở mắt nhìn Huy, cô biết là anh, anh gọi cô giọng vẫn thiết tha như ngày nào.
- Sao anh không đến sớm hơn?
Huy cười:
- Như vậy anh sẽ không bắt cóc được em, bây giờ em xem em không thoát được rồi
Huy choàng tay ôm Vy vào lòng, cô mệt mõi ngã vào người anh:
- Thần chết đến thì em có thoát đằng trời, sao? thần chết cũng biết sợ sao?
Huy trầm ngâm:
- Ừ, thần chết cũng sợ không có ai yêu thương, cũng sợ lạnh khi không có người yêu bên cạnh. Nên em rời xa anh, anh chỉ muốn vào thật sâu trong địa ngục không muốn nhìn đến mặt trời.
Mắt Vy ươn ướt:
- Anh ghét em không? Em làm anh buồn lắm phải không Huy?
- Anh biết mà, tất cả! Chỉ là anh vẫn yêu em.
Vy nhắm mắt, nắm tay Huy:
- Anh đi điều trị đi, Huy, ở Mỹ sẽ có điều kiện tốt hơn.
Huy sững sờ:
- Sao em biết?
Vy cười nhỏ, nắm tay Huy:
- Em là thiên thần mà, có những chuyện không cần ai nói, em tự có cách biết. Đừng giận em nha anh, không phải vì như vậy em mới quay lại với anh. Từ trước đến giờ em vẫn yêu anh, nhưng Huy à, có những chuyện em không thể quyết định được.
Huy im lặng, vòng tay xiết chặt Vy hơn:
- Anh không muốn đi, đi rồi khi trở về anh sợ sẽ mất em như ngày trước. Vy ơi! Anh không đủ can đảm sống lần thứ hai khi không có em.
- Em chờ anh mà, đi đi Huy lần này em sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ không có ai nữa ngăn được em. Vì em yêu anh, em cũng không thế sống mà không có anh. Hứa với em đi Huy!
Huy lặng im, lúc sau mới trả lời:
- Ừ, em hứa rồi đó, ai thất hứa sẽ trở thành ác quỷ suốt đời phải làm nô lệ cho người kia.
Vy mỉm cười:
- Ukm, em hứa!
Amina_dung
Hết phần 1