meomeo_garfield Thành viên mới
Tâm trạng : Tổng số bài gửi : 10 Age : 35 Đến từ : việt nam Châm ngôn sống : cuộc sống không bao giờ là bình yên, phải biết đón nhận, dũng cảm để vượt qua và mỉm cười khi nhìn lại Số lần được cám ơn : 0 Điểm : 53230 Ngày tham gia : 28/04/2010
Đôi nét về bản thân Ngoại hình: 10/10 Hài hước: (0/0) Nội tâm: (0/0)
| Tiêu đề: không có gì là trọn vẹn Fri Apr 30, 2010 1:38 pm | |
| Không có gì là trọn vẹn Có 1 lần đi học về, trời đổ mưa, tôi đứng bên hiên 1 ngôi nhà, ấy là cơn mưa đầu mùa, lòng tôi tràn đầy lo lắng. Nhưng rồi cũng bất ngờ như cơn mưa, 1 cô bé chạy ùa vào chỗ tôi đang đứng... ... Em ướt từ đầu đến chân nhưng một cách tự nhiên như thể chẳng hề chú ý đến tôi, em vuốt tóc, sau đó đứng ngây ngô nhìn trời mưa, màn đêm đang bao trùm. Em vẫn đứng đó, miệng lẫm nhẫm bài hát nào đó quen quen, trong tiếng mưa rì rào, tôi đã nghe câu hát của em: "Xưa trú mưa dưới hiên bất chợt rơi, bống đêm đã buông ánh đèn lên…” Tôi nghĩ chắc cô bé là thi sĩ “tức cảnh thành…ca”. Nhưng không, đó là 1 cô bé kì lạ, cô bé có khuôn mặt vô tư, không vội vàng và lo lắng. Rồi em đưa tay hứng lấy từng giọt mưa, tôi đã thấy đôi tay nhỏ bé và ướt sũng của em. Nhưng sẽ không có gì để nói nếu tôi không bắt gặp đôi mắt của em, đó là đôi mắt huyền tuyệt đẹp, có vậy mà tôi muốn chao đảo, phút chốc ấy, tôi biết rằng trái tim tôi, nơi cất giữ khoảng trống tình cảm đã bắt đầu báo hiệu cho 1 sự lấp đầy, a cách chớp nhoáng như tiếng sét ngoài trời – tôi đã yêu em như vậy đấy, khoảng thời gian sau ngày hôm đó, tôi – anh chàng vụng dại đi chinh phục trái tim của em. Cứ như vậy cho đến 1 ngày… Chúng tôi đủ thân để tôi có thể đưa em đi học về (cũng thường xuyên), 1 buổi chiều nhẹ nhàng, nhưng sau đó trời đổ mưa, tôi cuống lên đạp xe thật nhanh tìm chỗ trú. Em hiểu ý tôi nên không chịu, em bảo cứ đi tiếp, tôi đành chấp nhân cô bé khó hiểu. Hình như em thích mưa, suốt chặng đường em cứ cười nói, mặc cho cơn mưa. Tôi thì run cầm cập, rồi em hỏi tôi có thể đếm hết những giọt mưa kia không, rõ là ngớ ngẩn, làm sao mà tôi có thể, vậy nên tôi nói không, em yên lặng, sau đó nói thì thầm, đủ để tôi nghe thấy câu nói của em: "Em yêu anh nhiều như những giọt mưa kia vậy”. Rõ ràng, trong cuộc sống, chỉ với 1 điều nhỏ bé nhưng cũng có thể khiến cho con người ta cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp. Tháng ngày trôi, tôi và em vẫn bên nhau, em luôn hiện lên trong thế giới của tôi mọi lúc, mọi nơi, rồi 1 cái nắm tay, 1 môi hôn nhẹ, đã quá đủ để tôi hiểu răng tôi yêu em biết nhường nào, em thì vẫn cứ hay hát bài hát đó, tôi hỏi vì sao, em nói: "Anh chàng trong bài hát ấy tội lắm, người yêu bỏ rơi anh ấy, 1 tình yêu trong cơn mưa thật buồn”. “Liệu em có để cho tôi như vậy không”, tôi thầm nghĩ. Không có gì là trọn vẹn cả, giống như tình yêu của tôi và em vậy. Vì gia đình, em phải chuyển đi nơi khác, vậy là tôi xa em. Ngày chia tay, em nói với tôi rằng em thích mưa, em đã yêu tôi dưới những buổi chiều mưa, khi phố lác đác ánh đèn, em hứa với tôi mãi mãi sẽ là như vậy, không bao giờ thay đổi, tôi tin em và yêu em nhiều lắm. Thời gian sau đó, tôi và em vẫn liên lạc với nhau, chủ yếu qua Yahoo, mỗi lần như vậy, trước khi cả 2 cùng out, em hay nói rằng “Em yêu anh như những giọt mưa”. Một thời gian sau đó, tôi đợi mỏi mòn cũng không có tin nhắn nào của em. 1 ngày, 2 ngày rồi 1 tuần, tôi vẫn gửi tin nhắn cho em, nhưng em không trả lời. Thế rồi vào 1 ngày (trời đổ mưa, sao lại cứ mưa hoài!) tôi nhận được tin em mất sau 1 vụ tai nạn. Tôi suy sụp hoàn toàn, rồi gục ngã. Hình ảnh cô bé thích mưa hiện lên trong tôi rõ ràng hơn bao giờ hết - cô bé có đôi mắt huyền! Tôi thấy em đang trú mưa bên hiên nhà ngày xưa, em đang đợi tôi. Trong đêm tối, tôi vùng dậy, lặng lẽ ra khỏi nhà, mơ màng đi trên con đường xưa mà tôi và em đã đi, như gã điên say rượu không chú ý gì đến thế giới này. Tôi khóc sướt mướt bên hiên nhà ấy. Tôi gọi tên em, nhưng em không trả lời tôi. Trong khoảng không im lặng, trời vẫn mưa tầm tã. Chỉ có 1 mình tôi ở đó với cơn mưa và với nỗi đau tột cùng. Nước mắt vẫn cứ lăn trên gò má, hoà tan với cơn mưa, chảy qua khoé miệng, mặn đắng. Làm sao tôi có thể chịu nỗi, trước mắt tôi trở nên mờ ảo, tôi đã tìm thấy nữa kia của trái tim như 1 điều kì diệu, nhưng để làm gì khi em đi, để lại tôi với cơn mưa, mỗi giọt mưa rơi là 1 lần tôi đau đớn. Mưa ơi, tôi tìm đâu ra cô bé ấy, trả lại cho tôi cô bé ngày nào, đừng để tôi xa em, tôi van xin!... Trong giây lát, vang bên tai tôi bài hát của em, đoạn cuối là “nghẹn ngào nơi trú mưa xưa, âm thầm...”
em cũng muốn nói với người đó rằng em yêu người đó nhiều như những hạt mưa vậy, nhưng người ta cố chấp chẳng bao giờ chịu nghe lời em nói đâu. | |
|